Hạnh Phúc Thương Đau

Xa vắng nhiều năm tôi về thăm quê
Kiếp sống tha phương chưa có gia đình
Tình cờ quen người em gái
Yêu nhau rồi tính chuyền trăm năm
Cùng nhau sống đời tha phương

Huế Đẹp Tình Thơ

Huế đẹp tình thơ
Có hoa đào nở rộn đường tơ
Có trăng sao sáng tỏ lối hẹn
Đưa mình vào vườn mộng vườn mơ
Cho lời nguyện đẹp tựa bài thơ
Cho đôi lòng nghe thương vô vàng

Cũng Tại Tôi Nghèo

Cũng tại tôi nghèo nên người ta khinh
Cũng tại tôi nghèo nên người mới phụ tình
Ngày xưa khi mới yêu nhau
Tôi nghèo em cũng xác xơ
Hai người chung xóm chung con đường làng.

Trong Hai Chọn Một

Nói: Đã biết rồi em sẽ lấy chồng,
Bao năm chờ đợi mỏi mòn không.
Bạc tiền đưa đẩy duyên hờ hững,
Một thoáng chiêm bao tỉnh giấc nồng

Chiều Bên Đồi Sim

Tôi mãi chưa quên mùa sim năm ấy,
Mùa sim ngày đó hai đứa quen nhau,
Mùa sim ở chốn quê xa,
Mùa sim còn mãi trong ta,
Mùa sim quê hương đẹp quá.

Tôi hái cho em một chùm sim tím,
Để thay lời nói sâu kín trong tim,
Tình yêu rồi đến trong mơ,
Tình yêu nào cũng nên thơ,
Dễ đâu phai nhạt xoá mờ.

Gửi Người Yêu Xưa

Gởi về cho anh lời cuối chân tình,
Kể từ ngày nao hai đứa xa nhau,
Hỏi giời anh trách em chi,
Mà lòng em có vui gì,
Hay chỉ hoen ướt mi.

Một chiều thu xưa dạo phố bên chồng,
Ngỡ ngàng gặp anh vẫn kiếp cô đơn,
Dù đời lụa gấm cao sang,
Mà lòng em thiết tha chi,
Xin anh thương một đời hoa.

Phận Má Hồng (Y Vân)

Trời làm phong ba đến tận bao giờ,
Để cành hoa tan nát dưới trời mưa,
Đôi chân lê bước thương đau,
Đi trong giá buốt canh thâu,
Phận má hồng nặng gánh ưu sầu.

Một lần ra đi xót xa vô vàng,
Đời đầy chông gai biết đâu niềm thương,
Ôi bao nhiêu nỗi oan khiên,
Mang trên thân gái cô đơn,
Phận má hồng một kiếp truân chuyên.

Phận Buồn Con Gái

Từ ngày yêu nhau anh hứa rất nhiều,
Hứa rằng trọn đời chỉ yêu mình em,
Cho dù ngày tháng phôi pha,
Và dù bể cạn đá mòn,
Em vẫn là người tình của anh.

Chuyện tình đôi ta tha thiết êm đềm,
Ước mộng bình thường của em hằng mong,
Mong một ngày lễ vu quy,
Rượu hồng pháo đỏ khắp đường,
Và dìu em xuống thuyền hoa.

Người Đã Nói

Lời anh đã nói bao lần rồi,
Anh bảo anh chỉ yêu mình tôi,
Anh thường hay nói trên đầu môi,
Anh về anh sẽ không phụ tôi,
Giờ đây chắc anh còn nhớ.

Lời anh đã nói sao lại quên,
Quên tình quên nghĩa quên cả em,
Hay là em xấu anh chẳng thương,
Hay là em thiếu không điểm trang,
Hoặc anh có người nào thương.

Trên Bốn Vùng Chiến Thuật

Tôi thường đi đó đây,
Bùn đen in dấu giày,
Lửa thù no đôi mắt,
Chân nghe lạ từng khu chiến thuật,
Áo đường xa không ấm gió phương xa,
Nghìn đêm vắng nhà.

Mây mù trên núi cao,
Rừng sương che lối vào,
Đồng ruộng mênh mông nước,
Đêm đêm nằm đường ngăn bước thù,
Áo nhà binh thương lính, lính thương quê,
Vì đời mà đi.