Câu Hò Bên Bờ Hiền Lương

Bên ven bờ Hiền Lương, chiều nay ra đứng trông về
Mắt đượm tình quê, mắt đượm tình quê
Xa xa đoàn thuyền nan, buồm căng theo gió xuôi dòng
Bỗng trong sương mờ, không gian trầm lặng nghe câu hò

Huyền Thoại Ngũ Hành Sơn

Hạc xưa bay rồi bạc đầu tiếng gọi
Mẹ Trường Sơn cho năm đứa con về ở với người
Năm cụm Ngũ Hành
Như năm ngón tay chia bùi sẻ ngọt
Đời đời sóng vỗ ru người âm vọng trùng khơi

Lỡ Thương Nhau Rồi

Lỡ thương anh rồi, em biết phải làm sao
Lỡ thương anh nhiều, đêm ngày em cứ ra vào
Nhà anh cột xiêu vách lá thân nghèo không ba, không má
Lỡ thương em rồi, anh đâu dám trèo cao

Điệu Buồn Trên Sông

Chiều trên bến sông ai thiết tha câu hò mênh mông
Đàn buông tiếng thương nghe tiếng lòng tôi bao vấn vương
Cũng bên sông này lời hẹn thề ai đã thầm trao.

Phận Bạc

Tình đôi ta nay đã lỡ
Ngăn cách đôi nơi gặp không dám chào
Cớ sao trời nỡ đành ly tan một người trong sầu nhớ
Một người ôm mặt khóc duyên kiếp bẽ bàng.

Gởi Người Chung Xóm

Nếu em biết được rằng anh nhớ thầm
Viết gửi về em vài câu ngỏ ý
Mỗi lần nàng thoáng qua hiên đây
Thấy lòng sao ngất ngừng say thêm
Mơ từng ánh mắt làn môi.

Quê Hương Gọi Mời

Anh có thấy hướng về nam mây mù che phủ
Trong giấc ngủ vẫn triền miên lay ta mê mãi bốn mùa
Nghe trong tim biển đông sóng vỗ
Nơi chân mây đồng xanh lúa mạ
Những hàng dừa những hàng cau gợi ước mơ xưa

Thần Kinh Thương Nhớ

Sao anh không về thăm lại miền Trung
Thăm đồi Đỉnh ngự và nước Hương Giang
Ngày nào đôi đứa đôi đường
Lòng em thương nhớ vô vàng
Mong anh mấy mùa thu sang