Vòng hợp âm:
“Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Ngó về xa thẳm ruột đau chín chiều”
Mười đầu ngón tay thương không thôi lúc tượng hình hài
Đứng giữa trời vây quanh u hoài.
Ngăn bão nổi vừa thu tới
Trông quê hương tôi trong gian nan đêm tủi thành người.
Hoa phượng thắm rơi trên trường cũ
Mùa thương nhớ đến rồi em ơi
Thương làm sao nhớ thương hoài
Thương người đi bốn phương trời
Ôi mùa hoa sao buồn thế
Ngày trước em là cô gái nhỏ
Đôi làn tóc xõa xuống bờ vai
Em thường đuổi phượng bay theo gió
Và bảo anh rằng bướm đỏ bay
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua
Xuân đi xuân đến rồi xuân lại về
Đường đi lễ xuân nhịp bước dập dìu
Nàng xuân ơi sao đẹp quá
Nhưng sắc hương mau phai tàn
Vì tình quê hương cách ngăn
Rời thành đô anh về đâu anh đi về đâu
Em nhớ thương anh âu yếm tìm trong giấc chiêm bao
Những đêm nhìn trăng sương đầy để tâm hồn hoang
Tiếng chân người vẫn lang thang suốt đời chờ bóng chinh phu
Còn đêm nay cuối cùng vui hết đi anh!
Sáng mai từ giã khổ đau vui buồn
Kỷ niệm Quang Trung da mềm nắng cháy
Qua chín tuần phong sương.
Nói gì nữa đây khi đã hết rồi
Còn gì nữa đâu mà tiếc em ơi
Còn gì nữa đâu mà khóc cho đời
Lệ khô chua xót bao đêm rồi
Em nỡ nào bỏ lại mình anh