Tấm áo ấy bấy lâu nay con thường vẫn mặc
Để nhớ ngày chúng con về Hà Bắc
Quần nhau với giặc áo con rách thêm
Nên các mẹ già lại phải thức thâu đêm vá áo
Thôi nhắn tin làm chi nữa
Giờ em đã hiểu trái tim anh
Bao nhiêu yêu thương mà mình đã trao
Giờ như giấc mộng phù du
Từ ngày em đi, tôi giận bỏ luôn cây đàn
Quên hết lời ca khi dìu em hát theo
Say trong tiếng than , trỗi cung sầu ly biệt
Từng đêm vọng về hỏi tim cớ sao dở dang
Mười năm ta yêu đem tình lên đỉnh muộn phiền
Đem hồn qua bến thương đau cho tình thay lá thu vàng
MƯời năm ta yêu cho con tim khô héo mỏi mòn
Cho trăm năm giấc mơ phai tàn tình này còn đâu.
Toàn thể địa cầu hãy tung hô Chúa,
hãy ngợi khen Đức Chúa Trời.
Xin đa tạ cuộc đời
Vì đã cho tôi trên cõi tạm làm người
Vì đời cho tôi lầm than trong kiếp người
Vùi đôi chân sớm chiều
Đi vào phận đời hắt hiu.
Hôm nàng đi lấy chồng, nước mắt tôi như dòng sông
Không mình không được khóc, bởi vì mình là đàn ông
Hôm người đến nhà, tôi đứng trông theo từ xa
Ngày mai nàng là dâu mới, nụ cười rạng ngời trên môi
Những thành phố bên bờ biển cả
Đang dựng lên chưa vội soi gương
Biển gọi gió, cát vàng gọi đá
Xanh thẳm sâu gọi trắng làng tường
Đồng chí ơi người chiến sĩ giải phóng quân,
Miền Nam anh hùng thành đồng tổ quốc,
Anh đi về đâu từ Quy Nhơn đến Biên Hoà,
Vượt qua Sông Bé oai hùng về Phước Long xây chiến thắng.
Anh đi trước hàng quân tiến về giải phóng nông thôn,
Tiến về thành phố thân yêu đạp tan xác thù,
Anh đang hành quân ra tuyền tuyến,
Mang theo tình yêu giai cấp trong tim.
Chúng tôi là người lính Bác Hồ, mang trên mình màu xanh đất nước,
Màu xanh quê hương, màu xanh yêu thương,
Từng tấc đất thấm máu cha ông,
Dù cho gian lao, dù cho hy sinh có chúng tôi người lính sẵn sàng.