Ta đưa người đi
Đường về tình chia hai lối
Nỗi tiếc nhớ khôn nguôi
Tạ từ đêm ấy đêm cuối rồi xa mãi
Biết đến nay đã sang bến nao
Tình mình là tình đẹp nhất đó anh
Tình tuổi học trò mực tím áo xanh
Kỷ niệm lần đầu hẹn nhau trên phố khuya
Hai đứa vui say sưa dắt nhau đi ngoài mưa.
Nàng phong sương vượt thiên lý muôn trùng
Ta đi đến nơi chân trời xa thẳm
Cuộc trao nhau nụ cười, cùng bên em mối duyên tình trao
Ta chung đắp xây mộng đời
Nhắn ai đi về miền đất phương Nam
Trời xanh mây trắng, soi dòng Cửu Long Giang
Mênh mông rừng tràm, bạt ngàn dừa xanh
Từng chang đước đong đưa, nhớ người xưa từng ở nơi này
Cho ta thêm yêu dấu chân ngàn năm đi mở đất
Cho ta thêm yêu bầy chim sáo sổ lồng
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ,
Mặt trời chân lý chói qua tim.
Hồn tôi là một vườn hoa lá,
Rất đậm hương thơm và tiếng chim.
Yêu thương như cây hoa trái thơm xanh
Sao vườn địa đàng nay chợt vắng
Yêu thương như cơn giông bảo mênh mông
Che đời tôi kiếp sông u hoài.
Em! Đàn bà cũ đã từng dang dở một thời
Em! dù không may mắn được hạnh phúc như mọi người
Dù đời làm em tổn thương nhưng em vẫn luôn kiên cường
Bước đi trên đường ung dung mĩm cười nhìn về phía trước
Mối tình ta dở dang bởi ai
Ước nguyền như thế nhưng chóng phai
Duyên tình hờ hững sống đời buồn khổ
Hết rồi ngày vui trong niềm ân ái.
Trong đêm ba mươi anh cùng em đi rong chơi
Chờ đón giao thừa chờ lúc đông tàn và xuân lại tới
Em co nép sát trong đôi tay anh
Vì pháo bên đường bỗng vang trời chào mừng