Có phải vì một quê hương xứ sở,
Giữa miền Trung – Phú Khánh ôi mặn mà,
Lên hướng Tây con đường nào về quê mới,
Xuống hướng Đông con thuyền nào ra khơi xa,
Ai về Nhàn Tháp quê tôi.. nắng mưa mà đứng đó.
Trong câu hát có em ngày ấy
Trong câu hát có duyên nồng say
Từ một lần gặp nhau xa chốn này
Từ nhiều lần hẹn hò tay nắm tay.
Hình bóng người ấy đã xa vời
Tưởng chừng như lặng rơi ngày cuối thu
Tình đã lịm chết trong tâm hồn
Rồi bỗng đâu về đây ngự tim tôi
Xuân đã về đây ô!nàng xuân đang mĩm cười
Muôn sắc ngàn hoa thắm tỏa hương thơm khắp trời
Ríu rít đàn chim hót hòa âm thanh tươi vui
Đẹp ngời muôn nơi tết giờ lại đến rồi.
Nay về thăm Bến Nhà Rồng
Sài Gòn,Gia Định bên dòng (ơ) dòng sông xưa
Dòng sông ký ức năm nào
Tôi về thăm lại (ơ) bên dòng sông xưa.
Một chiều về thăm quê anh,
Lưu luyến biết bao nhiêu tình,
Thẹn thùng kề bên vai anh,
Âu yếm như chim liền cánh,
Nghe gió reo trên đồng xanh,
Tiếng ca câu hò vui quanh,
Đón em hay là đón anh.
Bao năm qua cứ sống vô tư ngây ngô,
Nắng mưa cuộc đời giờ thì chờ có em kề bên,
Ghé vô nói nghe nè! em bằng lòng thì anh bước qua,
Cứ dắt anh đi lòng vòng đường nào tìm về tim em khó quá.
Ngập ngừng thẹn thùng làm chi bé ơi! Em đừng đi đâu mình ênh,
Mình đến với nhau đi cuộc tình mình giờ ấm no tự do,
Ba má anh đã kêu, thôi mầy cua dính ai tiền tao sẽ lo,
Ôi quá tuyệt vời tụi mình là nhất trên đời.
Con gái nói có là không, con gái nói không là có
Con gái nói một là hai, con gái nói hai là một
Con gái nói ghét là thương, con gái nói thương là ghét đó
Con gái nói giận là giận yêu, con gái còn yêu là còn giận
Cơn gió nào đến đây làm lá bay trên hè phố vắng
Tia nắng nào vấn vương vào mắt em chiều vàng
Xa cánh thành phố vui, em nhớ ai khi chiều tối
Cho những ngày tháng xưa theo giấc mơ tìm hoài
Giọt mưa đã rơi trên phím sầu, nghe như có ai thở than
Bờ sông vắng cơn mê rã rời, xa nhau khi trời giông bão