Một người mãi đi tìm nơi chân mây cuối trời,
Trói con tim khờ dại chờ ngày tình yêu đến trong cuộc đời,
Lần này người ấy muốn yêu yêu dài lâu mãi mãi,
Lần này người ấy muốn yêu, yêu một người mà thôi…
Lộc cà lộc cà lộc, lộc cà nhong nhong nhong,
Lộc cà lộc cà lộc, lộc cà nhong nhong nhong…
Nhong nhong nhong cha làm con ngựa để cho con lên cưỡi trên lưng,
Nhong nhong nhong cha làm con ngựa để cho con vui thoã tiếng cười,
Nhong nhong nhong ngựa cha mệt quá con không biết con thúc ngựa phi,
Nhong nhong nhong ngựa phi tận cùng hai cha con cùng ngã lăn đùng…
Mùa xuân ơi! Ta nghe mùa xuân hát bên kia trời,
Ðồi núi xanh ngời, đâu đây tiếng đàn cầm buông lả lơi,
Ðâu đây tiếng đàn tôi nghe tả tơi…
Và em tôi, lung linh giọt sương trắng trong vời vợi,
Em biết yêu rồi, em yêu những chiều ngồi nghe gió rơi,
Em yêu tiếng đàn tôi, yêu thế thôi…
Tình tan vỡ, một mình bước trong đêm,
Tìm lại những giấc mơ dư âm của ngày xưa ấm êm,
Nào ngờ cơn gió đã mang sương đến vây kín,
Che lấp ánh sáng nơi chân trời, nước mắt tràn bờ mi,
Lòng đau xót nghe trái tim khóc trong lặng câm…
Mà vì sao tình em giờ đây vẫn mãi chờ người,
Chờ tháng năm yêu ngày xưa giờ mong mãi,
Ngày anh đi trời mưa phùn rơi thấm ướt đường dài,
Để em ngồi lặng nhìn theo bóng anh…
Em vào đời bằng đại lộ còn anh vào đời bằng lối nhỏ,
Anh nhớ mình đã từng thổ lộ, anh nhớ rằng em đã chối bỏ,
Anh nhớ chuyến xe buổi tối đó, trên xe chỉ có một người ngồi,
Anh thấy thật buồn nhưng nhẹ nhõm, anh nhớ mình đã mỉm cười rồi…
Anh nghĩ anh cần cảm ơn em, vì những gì mà anh đã nếm trải,
Kỷ niệm sẽ là thứ duy nhất, đi theo anh cả cuộc đời dài,
Nếu không có gì để nhớ về, anh sợ lòng mình khô nứt nẻ,
Hình dung em như là Nữ Oa, có thể vá tâm hồn này sứt mẻ…
Những ngày yêu nhau, gió mưa qua thật mau,
Mùa xuân thắm ơ hơ mình yêu trên đồi nắng,
Rồi hè lại sang, nắng thiêu con đường hoang,
Lìa phố xá, ơ hơ mình vui trên cát vàng…
Trời vừa vào thu, gió ru cơn mộng du,
Mình tíu tít ơ hơ dìu nhau thăm rừng vắng,
Nhặt từng cành hoa sắc tươi như màu môi,
Mình trông kết ơ thành câu yêu muôn đời…
Có một chiều, chiều xuân như thế,
Nắng ngập tràn hồn em ngất ngây,
Mùa xuân, tình xuân…
Có bao giờ chân trời xanh thế,
Như mắt em lần đầu gặp anh,
Má em hồng hoa đào tươi thắm,
Như tình yêu, như mùa xuân đến…
Những bàn chân, bàn chân trần, chân đất,
Bước đi rộn rã bồi hồi,
Tiếng sáo bay qua chín suối, mười đồi,
Cái cồng, con chiêng đêm nay cũng thức…
Đêm trong veo, trong veo,
Nhà Rông bập bùng ánh lửa,
Cô gái JaRai hát câu gì, hát câu gì mà trăng trăng nhô lê nhô lên…
Đêm qua đi dẫu trên mi, một mình em buồn vây kín tâm hồn,
Anh yêu ơi giờ đã xa rồi, nỡ vội quên ngày tháng gần nhau,
Mình giận nhau, em khóc nhiều, chớ sao người yêu,
Đành quên, mình cùng nhau sánh đôi…
Trên phím đàn, em bỏ lại ngày tháng bạc màu,
Em bỏ lại nỗi nhớ ngày đầu em quay mặt câu nói đừng đi,
Thêm chút đường ly đen dường như chẳng dịu lại,
Những cung đàn đã hóa khờ dại chênh vênh một mình giữa tay ai…