Dù biết có một ngày em sẽ như mây
Sẽ mây bay trong bầu trời rộng
Vẫn yêu em gió mưa lồng lộng
Cuộc tình ta ngậm ngùi gió cuốn
Rồi sẽ có một ngày em sẽ ra đi
Bỏ anh đây ở nơi này trông ngóng em từng giây
Vòng hợp âm
Mùa đông heo may, người lữ khách bao năm xa nhà
Mang nỗi buồn ai hay lang thang trên đường phố mưa bay
Chiếc áo sờn vai, sắt son mang nặng nỗi u hoài
Người đi đã bao lâu mà chiều nay tóc đã bạc màu
Một con vịt xoè ra hai cái cánh
Nó kêu rằng bắp bắp bắp bặp bặp bặp
Gặp hồ nước nó bì bà bì bõm
Lúc lên bờ vẫy cái cánh cho khô.
Xa anh mới ban chiều
Thế mà lòng sao buồn hiu
Em nhớ anh nhiều
Mong được ở bên người yêu
Để nói bao điều là sao ta
Nói chung là yêu đó
À mà đó có phải là yêu không?
Mà sao vắng anh thì buồn oh oh oh
Rồi một ngày mưa không đến
Có tiếng bước chân ai qua
Người hẹn từ muôn kiếp trước
Với ánh mắt đen như trời khuya.
Sáng nay em đi chợ sớm
Tìm mua một vuông vải trắng
Đem về may chiếc khăn tay.
Và em đã biết nói tiếng yêu đầu tiên
Và em đã biết thương nhớ biết giận hờn
Mùa xuân đã đến bên em trao nụ hôn
Và mùa xuân đã trao cho em ánh mắt anh
Yeah, lee7, it’s lee, andree
Tiểu thuyết tình yêu, huh, check it.
Í trời mới gặp hôm qua,
hôm nay gặp nữa chắc là có duyên
Em ơi cho anh được làm quen,
nhà em số mấy đường nào vậy em