Đời lênh đênh trôi dòng nước một thoáng mây bay
Tình yêu ơi xin dừng bước chân heo may
Ngày hôm qua, em ra đi theo gió tha phương
Để lại những thương cùng nhớ trên con đường
Còn quanh đây riêng em với bao kỷ niệm chôn kín tâm hồn
Vòng tay anh giờ đây vắng xa dần
Để hiểu rằng sau bao năm chúng ta không còn chung mãi con đường
Giờ tìm đâu ngày tháng qua rồi
Từng mùi hương cỏ mới gió thổi về đêm đêm
Ta bên em ngày cuối, mắt lệ buồn mông mênh
Đêm im không lời nói mà lời buồn qua tiếng thở dài.
Nếu anh yêu cái mặn mà thì về Quảng Nam quê em
Nếu anh ưa cái nồng cay thì về Quảng Nam ân tình
Người ở miền Trung không ngại mưa ngại gió
Người ở miền Trung anh về anh sẽ thương.
Mùa xuân yêu em bướm hoa rộn ràng dáng em dịu dàng, ước mơ ngập tràn
Đường em đi qua áo xiêm mượt mà tôi dõi mắt nhìn xa xa
Em như cô gái hãy còn xuân
Trong trắng thân chưa lấm bụi trần
Xuân đến hoa mơ hoa mận nở
Gái xuân giũ lụa trên sông Vân
Người, đã khuất xa rồi
Những ân tình như áng mây mờ
Những kỷ niệm, còn mãi trong tôi
Ôi tháng năm, giờ đã phai tàn
Nhạc đêm tàn hoà cùng ngàn cây trầm lắng
Nhạc reo buồn hoà cùng đường tơ rừng vắng
Sương trời khuya rơi khắp đó đây rừng ơi.
Tưởng đã không còn yêu như ngày ấy
Tưởng đã không còn những niềm mê say
Một hôm em đến xoá tan ưu phiền
Lòng tôi chai đá bỗng dưng rũ mềm
Một đời quên lãng vẫn còn yêu thêm.
Khi không anh lại ngoảnh mặt làm ngơ
Em tội tình chi anh bỗng hững hờ
Điều gì lầm lỗi anh ơi bọn mình nhỏ to đôi lời
Hay giận hờn mất lòng nhau thôi