Tưởng đã không còn yêu như ngày ấy
Tưởng đã không còn những niềm mê say
Một hôm em đến xoá tan ưu phiền
Lòng tôi chai đá bỗng dưng rũ mềm
Một đời quên lãng vẫn còn yêu thêm.
Thà rằng anh nói đôi câu từ giã
Thà rằng anh nói hết yêu em rồi
Một thời ân ái tan cho dù em ngỡ ngàng
Dẫu cho tình phai em chẳng hờn dỗi
Đừng nhắc chuyện đa đa khi mình đã xa rồi
Phương trời cách đôi nơi
Ôi nhớ thương ngày nao cung phím tơ dạt dào
Em nghẹn ngào thương nhớ
Dù chỉ lần xa nhau, tơ duyên ai lẽ nào
Dang dở một tình sầu.
Cứ mỗi lần thu mang bao sầu thương thu về trong mắt buồn
Mình nghe lòng đau thương ai ngày xưa thương mùa thu trước
Ngày đó giữa nắng hôn hoàng rơi chờ đón nhau nghe mang mang niềm vui
Người ấy thường lặng im đứng nhìn xa vun vút bóng chiều phai
Một ngày nào ta quen nhau
Cho nhau từng phút yêu đời
Vượt trần lên phía khung trời
Mộng ngày mai tương lai
Đôi ta hoài tong cuộc sống
Cho dù một mái tranh nghèo
Miễn rằngđời ta có nhau
Dù cho tình yêu ấy giờ đã xa xôi rồi
Nụ cười yêu thương vẫn còn bên đời lặng lẽ
Lúc đôi ta gặp nhau trong chiều tuyết rơi
Mãi in trong lòng em nụ cười khó quên
Có phải cơn mưa sáng nay lạ lùng
Những dòng sông chảy về phía vô thường
Đôi khi trái tim mình hoá đá
Chợt rung lên cung điệu yêu thương!
Ta vẫn có những đêm sầu ghê gớm
Ở bên em ôi biển sắc rừng hương
Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm
Em đến đây như đến như đến từ thiên đường
Mẹ ru anh thuở còn thơ
Lời xa xưa anh giờ ru em
Gió nồm rồi gió lại hanh
Bể dâu thì đành bể dâu.
Lá thư mực mồng tơi, đâu dám gửi cho người
Chuyện tình xa xưa, tôi câm nín trong lòng
Quê tôi còn nghèo, đời tôi gió sương
Hỏi ai nhớ thương.