Một ngày nào ta quen nhau
Cho nhau từng phút yêu đời
Vượt trần lên phía khung trời
Mộng ngày mai tương lai
Đôi ta hoài tong cuộc sống
Cho dù một mái tranh nghèo
Miễn rằngđời ta có nhau
Dù cho tình yêu ấy giờ đã xa xôi rồi
Nụ cười yêu thương vẫn còn bên đời lặng lẽ
Lúc đôi ta gặp nhau trong chiều tuyết rơi
Mãi in trong lòng em nụ cười khó quên
Có phải cơn mưa sáng nay lạ lùng
Những dòng sông chảy về phía vô thường
Đôi khi trái tim mình hoá đá
Chợt rung lên cung điệu yêu thương!
Ta vẫn có những đêm sầu ghê gớm
Ở bên em ôi biển sắc rừng hương
Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm
Em đến đây như đến như đến từ thiên đường
Mẹ ru anh thuở còn thơ
Lời xa xưa anh giờ ru em
Gió nồm rồi gió lại hanh
Bể dâu thì đành bể dâu.
Lá thư mực mồng tơi, đâu dám gửi cho người
Chuyện tình xa xưa, tôi câm nín trong lòng
Quê tôi còn nghèo, đời tôi gió sương
Hỏi ai nhớ thương.
Còn một mình, trên đường khuya đi trong hoang vắng mênh mang
Đèn màu vàng, soi vàng thêm thân cô đơn giữa không gian
Dáng u hoài bước lang thang như hồn hoang.
Cho em hỏi rằng có ở nơi đâu?
Bát ngát xa trông những rặng trâm bầu
Rặng trâm bầu như nơi quê hương em yêu dấu
Uống nước nước dòng sông vây xanh thắm một màu
Uống nước nước dòng sông cây xanh thắm một màu
Nhiều khi anh muốn nói lên cùng em
Bao ước mơ bao câu trìu mến
Một ngày xa nhau bóng đêm dài vô tận
Năm tháng hiu hắt trôi qua hững hờ
Năm năm mỗi lần nghe hè đến
Lòng đắm đuối những giờ phút hè xưa
Hồn lâng lâng như buồn nhớ bâng khuâng
Và thương tiếc vô cùng.