Nhiều khi anh muốn nói lên cùng em
Bao ước mơ bao câu trìu mến
Một ngày xa nhau bóng đêm dài vô tận
Năm tháng hiu hắt trôi qua hững hờ
Năm năm mỗi lần nghe hè đến
Lòng đắm đuối những giờ phút hè xưa
Hồn lâng lâng như buồn nhớ bâng khuâng
Và thương tiếc vô cùng.
Cuộc tình đã chết, tháng năm phai tàn
Một người lỡ bước, chân không quay về
Tàn rồi cơn mê sao còn thẫn thờ
Trang thơ khép đôi màu vàng úa
Những khi lỡ coi phim buồn thường làm tôi khóc ngất ngây
Hãy đến bên ta đêm nay cạn chén rượu buồn
Xin uống cho say để lòng ta quên lãng đi
Hỡi dấu yêu người giờ đây đã bỏ ta đi
Để cho ta buồn ta uống mãi thôi.
Miền Trung nhạt nắng chiều cuối đông
Hoa tím bằng lăng trôi cuối dòng
Bên kia xóm nhỏ làng của em
Làng tôi bên đây cách đôi dòng
Bến ấy ngày xưa
Người đi vấn vương biệt ly
Gió cuốn muôn phương về đây
Thấy bóng người về hay chăng?
Bước nặng nề qua thềm nhà vắng vương xác hoa
Khi nắng chiều nghiêng ghé bên vai ướp vào má
Lách cỏ vườn xưa tìm lại chốn ta vẫn đùa
Ngắt hoa anh cười, nhưng em trách rồi lệ ứa
Xin lấy lời thơ ghi câu chuyện tình đẹp nhất đời tôi
Mùa hoa năm ấy nàng còn thơ ngây tôi bước chân vào lính
Gặp em lần cuối trước khi lên đường vui kiếp gió sương
Nghẹn ngào nàng khóc tôi bùi ngùi nhìn nắng
Tâm tư thấy xót thương nàng biết bao.
Cũng là mùa đông ngày xưa sao nghe ấm lòng
Cũng là mùa đông mà nay buốt giá cõi lòng
Vẫn là đôi môi ngày xưa trao những hẹn thề
Vẫn là đôi môi giờ anh với ai nói cười
Người không nuối tiếc bỏ em thật sao
Em như chiếc lá chơ vơ bay đi giữa chốn lạnh lùng
Mang theo nỗi nhớ anh ơi mang theo tiếng hát chơi vơi.