Ngày nào đây mắt em chưa hề vướng sầu
Tóc xanh thắm màu chiều chiều đợi anh
Cùng vui bước trên đồng xanh
Nhìn muôn hoa nắng trên cây cành
Lòng rộn bao ý tình.
Nhiều khi anh muốn nói lên cùng em
Bao ước mơ bao câu trìu mến
Một ngày xa nhau bóng đêm dài vô tận
Năm tháng hiu hắt trôi qua hững hờ
Gió loạn một chiều anh đi một chiều nào đâu anh có biết
Rằng anh mới vắng em chưa kịp nhớ bỗng dưng gót giặc về đây
Đất pha máu người cây rừng hoen ố lá xanh kia rụng xuống
Giữa cơn loạn ly ta cùng chung sức đấu tranh ngăn giặc thù.
Út à, Út đứng lại nghe anh nói nè …. Anh nói gì anh nói đi
Anh… anh muốn nói là. Anh muốn nói là … gia đình bắt anh đi lấy vợ rồi đúng không?
Ủa sao em biết… Em đã biết hết rồi
Anh không dám cải lời cha mẹ trong lòng anh chỉ có thương mình em thôi Út à
Cũng có thay đổi được gì đâu anh em biết gia đình em nghèo không môn đăng hộ đối với gia đình anh
Nên em cũng không trách gì anh đâu, thôi anh đi về đi. Út à
Chiều nay em bỗng nghe lòng nhớ
Nhớ phút yêu xưa bao năm xa vời
Nhớ thương người yêu tình trôi theo giòng nước
Căn nhà xinh, ôi căn nhà xinh
Của tôi đây, với khung cửa ngát xanh
Cửa mở tung gió đón làn nắng mơ
Gặp gỡ sân hoa đầy bướm tơ
Mùi hương lưu ly bay thoáng qua trong chiều
Để giờ đây ai luyến lưu nhiều
Tình yêu xưa đã hết mùi hương xưa đã phai
Em giờ đây bên ai.
Nhớ mãi câu ca chiều ấy
Êm ái như trong chiều nay
Có tiếng ai kia thầm nói
Vững tin nơi bàn tay đắp xây cõi đời.
Nếu có những lần chiều lan dần nắng rớt cuối sông
Thâu đêm thức trắng, lạnh vầng trăng xưa lồng vào sầu đau
Nếu biết cuối trời ngàn sao đời sao biết đổi ngôi
Nếu giữa trưa hè trời còn vương mây trắng, đừng hỏi tại sao
Có phải là tình yêu khi ta gặp một lần ngoài phố
Mới nói có đôi câu nhưng cứ ngỡ là quen đã lâu
Có phải là tình yêu khi ta gặp mặt lần đầu tiên
Mà thoáng mới ngó nhau sơ đã thấy ước mơ đã nghe mong chờ