Người đi quá vội niềm vui chưa trót vui
Mặt gặp mặt rồi lời thương không dám ngỏ
Chưa một câu hứa vội chia tay rồi
Đường vui chơi lắm nẻo biết gặp nhau nữa thôi.
Sương buốt lạnh nửa đêm
Trên phố nhỏ buồn tênh
Lê bước trên đường khuya
Gió lạnh thân gầy, đời nỡ thế sao
Đã từng nguyện ước mơ như giai nhân
Đắm say nhiều lần ngọt ngào ái ân
Đã từng nguyện ước như đôi thanh tân
Có nhau thật gần để mình sát thân
Tôi biết anh từ lâu
Từ lần thức trắng đêm thâu
Lắng nghe lời ca nức nở
Với cung nhạc buồn muôn thuở.
Tôi chưa quên một bài ca chan chứa u hoài
Những đêm vắng lạnh bùi ngùi nhớ thương ai
Tôi chưa quên một giọng ca ôi luyến lưu làm sao
Nỉ non như tiếng sáo ru ban chiều
Và dịu êm như khúc ca tình yêu.
Một mùa đông có khách đa tình đến miền cao nguyên
Đây miền thần tiên, giữa lúc hoa đào mang buồn vào duyên
Đà lạt ơi, khách nghe tiếng giận hờn
Cánh hoa rớt ngoài trời, đắng cay rớt vào hồn
Rồi khách thấy buồn, ngồi nghe mối tình một người giống hoa đào rơi
Hôm nay gieo hạt giống
Tương lai gặt hoa trái
Hôm nay ý nghĩ lành
Miệng nói những lời lành,
Thân làm các việc lành.
Thân thương chiếc áo màu lam
Mặc vào người thấy tánh tham tan dần
An nhiên đang đến thật gần
Tham, si, sân, hận, lần lần ra đi.
Giờ chia tay tôi ra chốn biên cương anh đi sa trường
Tình ngàn phương đời vui với phong sương lãng quên ngày tháng
Đường lên non chim ca với mây vương nhớ câu tương phùng
Một ngày mai đời như cánh chim bay đến phương nào đây.
Em ơi, đừng đến nữa em ơi
Em ơi đừng đến nữa em ơi
Thương nhau, thương mấy, thương cho vừa
Yêu nhau yêu mãi đến khi nào