Từng giọt nắng thu, mong manh mong manh bên song buồn
Từng chiều lá rơi, hắt hiu hắt hiu bước chân người
Ta nhớ năm xưa, có những làn mây thu trong xanh
Có tiếng cười vui bên vai anh, bao ước mơ lên ngôi
Tình ta trao nhau, mãi thiết tha.
Chiều cố đô ôi những chiều cố đô
Dòng Hương Giang êm trôi nước xanh xanh một màu mang về vạn ngàn câu thơ.
Chiều cố đô ôi những chiều cố đô
Cầu Tràng Tiền lưu luyến bóng ai qua cầu chẳng ngừng qua giây phút chờ mong.
Khi mùa đông tuyết rơi đầy trên lối đi
Mơ về anh hồn đắm say trong giấc mộng say
Đi về đâu tìm quên hết ưu tư sầu đau
Lang thang về đâu tìm chút tình ấm êm xưa mình trao
Cho tôi một lần thôi được thăm viếng mộ em
Từ khi quen biết đến khi em xa cõi đời chúng mình không một lần vui
Chuyện tình hai đứa vương bao là sầu và bao chua xót.
Người đi quá vội niềm vui chưa trót vui
Mặt gặp mặt rồi lời thương không dám ngỏ
Chưa một câu hứa vội chia tay rồi
Đường vui chơi lắm nẻo biết gặp nhau nữa thôi.
Sương buốt lạnh nửa đêm
Trên phố nhỏ buồn tênh
Lê bước trên đường khuya
Gió lạnh thân gầy, đời nỡ thế sao
Đã từng nguyện ước mơ như giai nhân
Đắm say nhiều lần ngọt ngào ái ân
Đã từng nguyện ước như đôi thanh tân
Có nhau thật gần để mình sát thân
Tôi biết anh từ lâu
Từ lần thức trắng đêm thâu
Lắng nghe lời ca nức nở
Với cung nhạc buồn muôn thuở.
Tôi chưa quên một bài ca chan chứa u hoài
Những đêm vắng lạnh bùi ngùi nhớ thương ai
Tôi chưa quên một giọng ca ôi luyến lưu làm sao
Nỉ non như tiếng sáo ru ban chiều
Và dịu êm như khúc ca tình yêu.
Một mùa đông có khách đa tình đến miền cao nguyên
Đây miền thần tiên, giữa lúc hoa đào mang buồn vào duyên
Đà lạt ơi, khách nghe tiếng giận hờn
Cánh hoa rớt ngoài trời, đắng cay rớt vào hồn
Rồi khách thấy buồn, ngồi nghe mối tình một người giống hoa đào rơi