Sương buốt lạnh nửa đêm
Trên phố nhỏ buồn tênh
Lê bước trên đường khuya
Gió lạnh thân gầy, đời nỡ thế sao
Đã từng nguyện ước mơ như giai nhân
Đắm say nhiều lần ngọt ngào ái ân
Đã từng nguyện ước như đôi thanh tân
Có nhau thật gần để mình sát thân
Tôi biết anh từ lâu
Từ lần thức trắng đêm thâu
Lắng nghe lời ca nức nở
Với cung nhạc buồn muôn thuở.
Tôi chưa quên một bài ca chan chứa u hoài
Những đêm vắng lạnh bùi ngùi nhớ thương ai
Tôi chưa quên một giọng ca ôi luyến lưu làm sao
Nỉ non như tiếng sáo ru ban chiều
Và dịu êm như khúc ca tình yêu.
Một mùa đông có khách đa tình đến miền cao nguyên
Đây miền thần tiên, giữa lúc hoa đào mang buồn vào duyên
Đà lạt ơi, khách nghe tiếng giận hờn
Cánh hoa rớt ngoài trời, đắng cay rớt vào hồn
Rồi khách thấy buồn, ngồi nghe mối tình một người giống hoa đào rơi
Hôm nay gieo hạt giống
Tương lai gặt hoa trái
Hôm nay ý nghĩ lành
Miệng nói những lời lành,
Thân làm các việc lành.
Hãy lại đây với anh sao em ngồi một mình
Cho sương đêm lạnh ướt vai mềm
Hãy lại đây với anh em buồn gì anh sao
Em giận hờn anh sao
Em biết lòng anh rồi đôi lúc lặng âm thầm
Như khoảng trời tối tăm xin em thôi gục đầu
Cho tim anh nghẹn ngào lạnh bờ môi từng cơn đau
Mưa còn tí tách rơi trong đêm dài
Cho niềm thương nhớ dâng lên vơi đầy
Từng cơn mưa vẫn bay qua khung trời lạnh lùng
Thấm vào tình buồn não nùng
Qua rồi năm tháng thêu mộng mơ
Bao đêm hồn thẫn thờ
Nay vòng tay khát khao đợi chờ
Một trời hạnh phúc vô bờ
Năm xưa chốn này người quen biết nhau
Tặng hoa ngát hương ghi phút ban đầu
Đôi tim hẹn sẽ lắng chung nhịp đàn
Tình yêu đắm say nào có ai ngờ
Mộng vỡ khi xuân vừa sang.