Một mùa đông có khách đa tình đến miền cao nguyên
Đây miền thần tiên, giữa lúc hoa đào mang buồn vào duyên
Đà lạt ơi, khách nghe tiếng giận hờn
Cánh hoa rớt ngoài trời, đắng cay rớt vào hồn
Rồi khách thấy buồn, ngồi nghe mối tình một người giống hoa đào rơi
Hôm nay gieo hạt giống
Tương lai gặt hoa trái
Hôm nay ý nghĩ lành
Miệng nói những lời lành,
Thân làm các việc lành.
Thân thương chiếc áo màu lam
Mặc vào người thấy tánh tham tan dần
An nhiên đang đến thật gần
Tham, si, sân, hận, lần lần ra đi.
Giờ chia tay tôi ra chốn biên cương anh đi sa trường
Tình ngàn phương đời vui với phong sương lãng quên ngày tháng
Đường lên non chim ca với mây vương nhớ câu tương phùng
Một ngày mai đời như cánh chim bay đến phương nào đây.
Em ơi, đừng đến nữa em ơi
Em ơi đừng đến nữa em ơi
Thương nhau, thương mấy, thương cho vừa
Yêu nhau yêu mãi đến khi nào
Lìa cành lá úa tả tơi nhảy múa
Rụng ngập đầy sân gợi sầu thi nhân
Nhìn tàu lá úa lòng buồn tê tái
Gợi hình ảnh xưa đã khuất xa rồi
Mưa rơi trên đường vắng
Chợt nghe thương nhớ ai miên man
Mưa mưa nữa thêm làm gì
Năm tháng quên hạn kỳ
Người đi xa mãi xa.
Anh ơi có biết, những chuyện tình đẹp mãi
Có thật là chuyện tình thế gian?
Em hay nghe nói những chuyện tình lừa dối
Hay dệt thành chuyện tình trái ngang
Đừng nói yêu anh, em ơi
Rồi tình sẽ xa muôn trùng diệu vợi
Rồi tình chết theo thời gian phôi phai
Một người đi một người mãi tiếc nuối
Nhớ phút ấy ta yêu nhau
Với gió mát với trăng sao
Tình mình là ngàn câu hát ca
Và tình gần tựa như bướm hoa
Nhớ phút ấy ta nâng niu giấc mơ đầu