Trời thanh nắng chói bình minh
Non sông nước Việt đẹp xinh bát ngát đồng xanh
Lặng nghe sóng Thái Bình Dương
Êm êm vỗ về tình thương, tình thương trên đất lành.
Khi em nắm tay anh bước đi trên đường đời
Là khi em biết tiếng yêu thương đầy vơi
Khi em đến bên anh với con tim lẻ loi
Là bao thương nhớ dấu trong tim này thôi
Hãy để cho anh là người cất bước ra đi
Hãy để cho anh là người nói câu biệt ly
Tiếc nuối làm gì? xót xa làm gì
Khi tình yêu vừa đến đã vội đi
Tạm biệt nhé, từ này thôi chia xa
Tạm biệt nhé, hãy vui đi nghe em
Đường em đi có hoa giăng đầy
Đường tôi đi có khi mưa nhoà lối về
Gần bên nhau thiết tha nồng ấm
Với chất ngất đam mê từ trong con tim
Và em trao chiếc hôn đầu tiên
Nhắc nhở em yêu anh thêm tnhiều
Dòng cơ duyên chuyển xoay con người bao lần
Luật thiên công trả vay công bằng nghiệp trần
Đời không hay biết nên gieo phiền muôn phần
Tội gieo phải mang đắng cay vào thân
Người ở nơi nào có biết không?
Nơi đây đã héo úa hoa lòng
Mắt quầng thâm bởi đêm thao thức
Tâm sự cùng trăng qua cửa song
Mượn em mười ngón tay ngà
Vẽ lên nét đẹp mượt mà áng mây
Cho tôi mộng mị mê say
Mơ làn gió thổi mây bay bềnh bồng
Đêm sa mạc gió lùa qua mái tóc
Con chim buồn hót lên tiếng lẻ loi
Đêm sa mạc cát lùa bay vạt áo
Một thuở nào giờ đây ta nhớ người
Đã trót yêu rồi nhưng đâu ngờ tình anh trôi
Hoa đã rơi bên thềm anh ơi giờ đây vương vấn sầu chơi vơi
Đã trót yêu ai yêu ai rồi tình không phai
Ôi ánh trăng xuyên mành không gian buồn tênh với kiếp nghèo lẻ loi