Mưa nhớ ai mưa về trên lối vắng
Bên hiên chiều giăng trắng bước ai qua
Dấu yêu xưa theo bóng nước nhạt nhòa
Lãng quên nào mờ xóa dấu đan tay.
Nhớ đến phút ấy đôi mình quen nhau
Trong con tim sao mơ ước chưa nhòa
Chớ nuối tiếc những kỷ niệm xa xôi
Những cánh hoa sầu trong gió.
Tôi yêu, yêu người khi mới biết con người
Đã yêu và sẽ yêu
Tôi yêu nữa và còn yêu mãi
Dù thù oán đang còn khắp trời.
Kể chuyện ngày đi anh xuyên núi đồi ra miền biên cương
Nhớ nhiều đêm ấy em anh héo hon nức nở lệ buồn
Tạ từ một đêm anh lê gót nhỏ thư sinh chối bỏ vào đời chinh nhân
Rưng rưng lệ buồn thương lên mắt học trò tiễn một người đi.
Ngày xưa em hay lỗi hẹn
Chờ mong nhưng rồi không đến
Lại xin tha thứ cho anh
Vì biết em thường không hay giận hờn
Chiều buông trời mây vương
Làn gió êm nhẹ đưa
Trăng non lửng lơ giữa trời
Ta cánh buồm trôi theo gió khơi.
Mai tôi về thăm bến cũ
Em có còn nơi ấy chờ tôi không
Bao nhiêu năm phiêu lãng nơi quê người
Có lẽ bây giờ, thuyền đã sang sông.
Em mình chưa biết nhau
Thôi em mình ngăn cách xa
Trời thật buồn mình đã nhớ em
Ngàn dặm ta luôn nhớ nhau
Con sóng tình nào đưa ta về biển nhớ
Hương ái ân khỏa lấp trên vùng yêu thương
Yêu dấu nào đường khuya mưa rơi tình đong đầy
Môi ướt mềm lịm chết trong từng đêm say.
(st 20 Văn Vũ)