Anh biết chiều nay em anh buồn lắm
Đã hẹn nhưng chẳng thấy bóng anh sang
Khi nắng cổng trường soi bước em
Khi chiều kéo lại bao nhiêu nhớ mong
Khi đường mây chờ anh tung cánh sắt
Đây chốn hoang sơ hoa rừng thôi nở chim rừng không buồn về.
Tận trong lòng đất bao lần thu chết để ngày dài quạnh hiu.
Bước tôi vê đây cho Tha La thêm ngậm ngùi.
Đám mây phủ vây quanh đâu đây như nghẹn lời.
Thì thầm trong đau xót.
Người về thôi đã hết ước mơ xưa tìm đâu thấy?
Thà một lần em dối gian,
để hoa môi không sớm phai úa tàn,
buông chi câu nói ngỡ ngàng,
để tình đôi ta sẽ mau vợi tan
Thà một lần em dối gian
để hương yêu còn mãi bên tơ mành,
không trống vắng trong đêm đông giá lạnh
không phai dấu bao giấc mộng yên lành
Hát về kỉ niệm, cuộc tình dỡ dang
Yêu nhiều thương nhiều, rồi đau thật nhiều
Ngày xưa ai nói yêu tôi, suốt đời chỉ có tôi thôi
Hứa chi cho thật nhiều, sao bây giờ lẻ bóng mình tôi.
Tình đã ra đi cuốn theo lòng tôi nát tan
Đời có ai hay lòng người thường hay dối gian
Người có thấu chăng? Con tim này đang khổ đau
Vì đã trót yêu, một tình yêu ngang trái
Lâu mới về thăm làng, bao hàng cây xanh lá
Trai gái đùa ven sông, trên đồng muôn cánh chim
Sang kia nhà ven đồi, Mẹ vui bên bếp núc
Hoa cúc mọc quanh sân, trăng cài trên lối đi.
Trong nhớ thương này anh thầm gọi tên em
Con phố đầy trời lệ bỏ mưa đêm
Mưa bay mưa rất nhỏ, bàn tay đơm hoa cỏ
Mùa thu mưa đan mây bỏ lối nhỏ xa xưa
Ngày mai đây khi tôi chết đi, chẳng có ai thèm xót thương
Ngày mai đây khi tôi chết đi, chẳng có ai buồn nhắc tên
Qua bến nước xưa lá hoa về chiều
Lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa
Khi đến cuối thôn chân bước không hồn
Nhớ sao là nhớ đến người ngày thơ
Ân tình chua chát, như muối sát kim châm
Khi ta trót lỡ lầm, khi ta quá tin người
Để người dối lừa ta, ôm hận sầu tháng ngày qua
Dĩ vãng xóa nhòa, đau thương đày đọa mãi
Lao đao một kiếp người, hận tình đời bạc trắng như vôi.