Người hỡi, ôi người yêu dấu mãi lòng xót xa
Niềm Đau nhớ mãi qua canh thâu không nguôi
Mặt trời tới chim gọi réo rắt tên em
Anh âm thầm nơi đây mờ xa bóng em
Người đời đặt tên ,Riêng một loài hoa
Dịu dàng mỏng manh , nâng niu nụ hồng
Mẹ nàng đặt tên, một màu xinh tươi
Cuộc đời đài trang không phiền vương mang
Anh biết chiều nay em anh buồn lắm
Đã hẹn nhưng chẳng thấy bóng anh sang
Khi nắng cổng trường soi bước em
Khi chiều kéo lại bao nhiêu nhớ mong
Khi đường mây chờ anh tung cánh sắt
Đây chốn hoang sơ hoa rừng thôi nở chim rừng không buồn về.
Tận trong lòng đất bao lần thu chết để ngày dài quạnh hiu.
Bước tôi vê đây cho Tha La thêm ngậm ngùi.
Đám mây phủ vây quanh đâu đây như nghẹn lời.
Thì thầm trong đau xót.
Người về thôi đã hết ước mơ xưa tìm đâu thấy?
Ngày tháng chất lên đời ta
Yêu thương hay là xót xa
Một ngày em bên ta
Một đời cứ ngỡ ngày hôm qua
Thôi em đừng khóc nữa làm gì
Kỷ niệm sầu ân tình cũ xa xưa
Thôi em đừng khóc,
Em đừng khóc, đừng khóc nữa giọt lệ sầu
Làm sao xóa hết tâm tư.
Tình đã ra đi cuốn theo lòng tôi nát tan
Đời có ai hay lòng người thường hay dối gian
Người có thấu chăng? Con tim này đang khổ đau
Vì đã trót yêu, một tình yêu ngang trái
Lâu mới về thăm làng, bao hàng cây xanh lá
Trai gái đùa ven sông, trên đồng muôn cánh chim
Sang kia nhà ven đồi, Mẹ vui bên bếp núc
Hoa cúc mọc quanh sân, trăng cài trên lối đi.
Trong nhớ thương này anh thầm gọi tên em
Con phố đầy trời lệ bỏ mưa đêm
Mưa bay mưa rất nhỏ, bàn tay đơm hoa cỏ
Mùa thu mưa đan mây bỏ lối nhỏ xa xưa
Ngày mai đây khi tôi chết đi, chẳng có ai thèm xót thương
Ngày mai đây khi tôi chết đi, chẳng có ai buồn nhắc tên