Ngày vẫn lại ngày đêm vẫn lại đêm
Thời gian tay mềm xóa bớt vết thương đau
Buổi tạ từ buồn lên khóe mi cay
Lệ trào khắp bờ mi cho một người đi
Kiếp yêu đương ôi kiếp yêu đương
Trời xanh có mắt sao không che chở
Để lòng hận lòng tại trời hay tại ta.
Một chiều buồn góc phố mưa rơi
Tôi lặng lẽ trông mây xa vời
Hồn lạc loài theo cánh chim bay
Nhâm nhi cà phê nghe khúc nhạc hay
Đà Lạt ơi, ta yêu em mùa Thu xưa thung lũng sương mù đèn vàng
Phố em qua con đường trên đồi dốc quanh co
Mưa chiều từng hạt buồn rớt qua song
Trong đêm cô đơn em thầm gọi tên anh mãi thôi.
Ao ước đêm nay chúng mình quấn quýt bên nhau.
Trăng kia soi tình đôi lứa, trong tay anh ngập tràn mơ ước,
mơ ngày hai chúng ta thành duyên.
Thơ: Ta cùng tìm về với nỗi niềm riêng
Vẫn né tránh những gì là chung nhất
Dẫu biết trong tim một nỗi đau rất thật
Ta xa nhau khi đã nối tâm hồn…
Tôi phải xa em rồi.
Một mình lang thang đi
Đếm lá rơi từng chiếc.
Còn gì cho em đây
Chỉ còn là kỷ niệm
Tôi giữ mãi trong lòng.
Hôm nay trời vào thu
Đà Lạt lắm sương mù
Cây khô buồn trút lá
Gió ven hồ bay xa
Cha ơi! Nhớ những đêm sương lạnh
Dưới mái tranh hiu quạnh, những ngày thơ bé năm xưa
Trời đông giá rét, cha nào đâu yên giấc
Cha đến bên con đắp tấm chăn êm
Ôi phụ tử tình thâm!
Ta gặp nhau trên phố chợt qua
Nắng sáng mừng vui nắng chan hoà
Mái tóc xanh xưa giờ điểm trắng
Nụ cười chan chứa nét phong ba.
Ngày tháng chất lên đời ta
Yêu thương hay là xót xa
Một ngày em bên ta
Một đời cứ ngỡ ngày hôm qua