Thơ: Ta cùng tìm về với nỗi niềm riêng
Vẫn né tránh những gì là chung nhất
Dẫu biết trong tim một nỗi đau rất thật
Ta xa nhau khi đã nối tâm hồn…
Tôi phải xa em rồi.
Một mình lang thang đi
Đếm lá rơi từng chiếc.
Còn gì cho em đây
Chỉ còn là kỷ niệm
Tôi giữ mãi trong lòng.
Hôm nay trời vào thu
Đà Lạt lắm sương mù
Cây khô buồn trút lá
Gió ven hồ bay xa
Cha ơi! Nhớ những đêm sương lạnh
Dưới mái tranh hiu quạnh, những ngày thơ bé năm xưa
Trời đông giá rét, cha nào đâu yên giấc
Cha đến bên con đắp tấm chăn êm
Ôi phụ tử tình thâm!
Ta gặp nhau trên phố chợt qua
Nắng sáng mừng vui nắng chan hoà
Mái tóc xanh xưa giờ điểm trắng
Nụ cười chan chứa nét phong ba.
Ngày tháng chất lên đời ta
Yêu thương hay là xót xa
Một ngày em bên ta
Một đời cứ ngỡ ngày hôm qua
Thôi em đừng khóc nữa làm gì
Kỷ niệm sầu ân tình cũ xa xưa
Thôi em đừng khóc,
Em đừng khóc, đừng khóc nữa giọt lệ sầu
Làm sao xóa hết tâm tư.
Tình đã ra đi cuốn theo lòng tôi nát tan
Đời có ai hay lòng người thường hay dối gian
Người có thấu chăng? Con tim này đang khổ đau
Vì đã trót yêu, một tình yêu ngang trái
Lâu mới về thăm làng, bao hàng cây xanh lá
Trai gái đùa ven sông, trên đồng muôn cánh chim
Sang kia nhà ven đồi, Mẹ vui bên bếp núc
Hoa cúc mọc quanh sân, trăng cài trên lối đi.
Trong nhớ thương này anh thầm gọi tên em
Con phố đầy trời lệ bỏ mưa đêm
Mưa bay mưa rất nhỏ, bàn tay đơm hoa cỏ
Mùa thu mưa đan mây bỏ lối nhỏ xa xưa