* Còn rơi mãi trên phiếm đàn
Còn rơi mãi những tiếng buồn thở than
Đã lâu rồi, nụ cười vắng trên môi
Sao anh không đến khi mùa đông về,
sưởi ấm bàn tay khô héo vì chờ ai.
Mắt ướt hoen mi theo sầu rớt lệ,
nhỏ xuống tình đời ấm nỗi cô đơn.
Suốt canh tàn, một mình ta dưới trăng vàng
Đàn trầm rung, khúc mơ màng, gợi lòng ta nhớ Mường Vang xa
Nhìn ánh trăng, mơ về phía trời khuất xa
Một tình thơ chốn non ngàn, ôi giờ phút sao sớm tàn.
Em ngồi bên khung cửa
Nhìn xuống phố mưa bay
Mắt buồn đợi chờ ai
Ngõ vắng hoa vàng rơi
Chim về nơi mái ấm
Mà người đi xa vời.
Phương trời nào đó mang theo niềm riêng
Trôi dần ngày tháng nhớ nhung nhiều thêm
Nỗi nhớ quắt quay từng đêm
Chất ngất nỗi đau triền miên nét phai tàn.
Đời là vạn ngày sầu biết tìm vui chốn nào
Ta quen nhau bao lâu nhưng tình đã có gì đâu
Nhiều khi anh cũng muốn biết bao giờ sẽ có tình yêu
Cho lòng không thấy quạnh hiu khi núi rừng buông xuống tịch liêu
Cha ơi! con nay trở về
Trở về cùng cha bao năm cách xa lưu lạc
Một đời tội lỗi xin cha thương xót đời con
Đời con nay đã lỡ làng
Năm tháng hoang đàn giờ còn gì đâu xứng đáng
Một kiếp lầm than xin cha xót thương muộn màng.
Ngày nào một giấc mơ
Đâu những đêm trăng mờ ai ngóng chờ
Khi áng mây thành thơ nhẹ gió đưa
Theo tiếng đàn thuyền mơ tìm bến xưa.
Các anh đi, ngày ấy đã lâu rồi
Các anh đi, đến bao giờ trở lại
Xóm làng tôi trai gái vẫn chờ trông.