Không biết tại sao em lại giận anh bất ngờ
Anh thấy ngạc nhiên, tối ngày tránh hờn vu vơ
Ba bốn lần sai lời hứa, em nhất định không thèm nữa
Tội lắm em ơi nào anh muốn đâu sai hẹn với em.
Đã bao lần anh tiễn em đi
Cuối con đường có bóng anh chờ
Đến hôm nào mình cùng nắm tay
Đi hết đoạn đường còn lại
Em ơi sao em giận hờn
làm thinh sao không muốn nhìn
Điện thoại cho em mà không muốn nói
Em đi anh vẫn chờ, nơi đây không có hình
bóng dáng em nơi này
Xa em anh thấy buồn, con tim đã có tình
Khi trót yêu em rồi
Các phố xá om xòm đón xuân về
Có cái quái chi mà ồn lên thế
Pháo với phiếc giăng ngập khắp sân hè
Chúc với chiếc nghe mà ghê
Chúc sống gió lâu và lắm cô hầu
Chúc tiến chức cho thật mau
Chúc có lắm con và chúc sang giàu
thật… bền…. lâu
Xin anh đứng đây một lần lắng nghe dù vài giây
Con tim em chưa từng cất lên lời yêu bấy lâu
Gọi thầm anh trong nơi em từng ngày
Vì người vẫn quá xa xôi
Xin anh cho em những giấc mơ kia
Cho em chung lối anh đi
Một ngày nào hóa chiếc lá chênh vênh đầu cành
Chút gió lùa nhẹ bỗng rơi
Một ngày nào đó rơi trong nơi anh vừa ngồi
Đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve, che chở
Nhìn chiều tàn từng làn sương
mang hơi đêm cho bóng tối vây khắp nơi, khắp nơi
Nơi bóng đêm đang tìm mọi người tìm mọi người về trong cơn say
Và khát khao không còn sống nữa
Verse 1:
Anh bây giờ bối rối khi nhìn em cười
Vì em có đâu hạnh phúc?
Nhưng thời gian có lỗi hay là anh quên
Đường về năm ấy?
Cuộc đời lang thang phiêu du đó đây
Bụi đường bên ta nuôi những giấc mơ
Mây trên cao bay cùng ta bao ngày
Rừng xanh lưu vết bánh xe giang hồ
Tình yêu anh dành cho em theo thời gian vẫn vun đầy
Dù cho em luôn thờ ơ luôn nhìn anh mắt u sầu
Vì tim em đã hứa đã trót yêu ai rồi
Người xưa nay đã mất nhưng em vẫn yêu vẫn chờ mong