Mê Cung 79

Thuyền ta đang lênh đênh lênh đênh giữa khơi, 
Tựa như mây đang ôm đang ôm lấy trời, 
Lòng ta đã chênh vênh chênh vênh nửa đời, 
Hồn ta như trôi lạc trong mê cung si mê. 

Sau ngần ấy giông bão, vô tình có người mang tia nắng thả vào em, 
Làm em như sống lại ngày xuân thời, 
Ngay từ khi nhìn vào đôi mắt anh, 
Em thấy mọi thứ như tĩnh lại, 
Dường như em đã yêu rồi. 

Chờ Người

Một người con gái đứng nghiêng nghiêng vành nón lá
Đường chiều bờ đê lối xưa kỷ niệm thiết tha
Lòng nàng sao lưu luyến quá hẹn hò một người đi xa
Mà năm tháng đã dần qua