Thuyền ta đang lênh đênh lênh đênh giữa khơi,
Tựa như mây đang ôm đang ôm lấy trời,
Lòng ta đã chênh vênh chênh vênh nửa đời,
Hồn ta như trôi lạc trong mê cung si mê.
Sau ngần ấy giông bão, vô tình có người mang tia nắng thả vào em,
Làm em như sống lại ngày xuân thời,
Ngay từ khi nhìn vào đôi mắt anh,
Em thấy mọi thứ như tĩnh lại,
Dường như em đã yêu rồi.