Hoa tím lục bình, màu buồn dở dang
Đời theo con nước, mãi trôi không ngừng
Hoa tím lục bình, thân phận nổi trôi
Lênh đênh trên sóng, mãi buông tơ lòng
Tất cả là hồng ân Chúa nên con có gì mà giữ riêng mình
Tất cả do Chúa thương ban, nên con chỉ là người quản lý thôi
Con sẽ là tôi tớ tín trung khi mỗi ngày con biết chia sẻ
Con mãi là đầy tớ bất trung, khi ân huệ ngài con giữ cho riêng mình.
Từ lúc Mẹ nói lời xin vâng
Trời với đất rất đỗi vui mừng
Ngọt ngào như dòng suối mát giữa nơi sa mạc
Huyền nhiệm quá muôn đời tiếng xin vâng.
Tiếng khóc bé thơ trong cuộc đời
Oe oe giữa hoang mang mọi người
Chẳng còn lời ru quen bên chiếc nôi.
Chắc có lẽ là em nên để anh yêu cô ta
Biết nói sao đây cho anh hiểu dù chỉ một lần thôi?
Nhưng không thể, em sẽ để trái tim em vỡ tan
Đánh đổi mọi thứ cho anh được hạnh phúc
Cuộc sống không như hằng mong
Màu đen thấy đâu màu hồng
Mọi thứ bây giờ như chống lại mình
Khi khó khăn vây kín ta.
Ngày cha đi mẹ khóc rất nhiều
Thương đàn con nhỏ bé đơn côi
Cha ra đi để lại gánh nặng cuộc đời
Mẹ tần tảo đưa con bước ngày dài
Từng sợi tóc mẹ bay ru đời con từng ngày
cho con giấc ngủ say cho yêu thương đong đầy
giữa dòng đời cuồng quay
Phóng tác dựa theo 2 Đường thi phẩm trác tuyệt của Thi Tiên Lý Bạch:
(1)Tương Tiến Tửu (2) Xuân Nhật Túy Khởi Ngôn Chí
( tự do improvise trong ngũ cung in G)
Trời buồn mây níu mưa, giá băng qua, dường như mới vừa
Lạnh lùng cơn gió phai, bước chân ai lặng quay đi mãi
Vừa có vết cắt xé tan lòng ta, cứa nát trái tim thật thà niềm đau vỡ òa
Thế là, người đã rời xa.