Bến Tình

Ba mươi mùa lá vàng
Rơi xuống vườn tình hoang
Bước phiêu du lỡ làng
Theo chân người đa đoan
Tình xưa như bóng nắng
Soi bến bờ dở dang

Lãng Quên

Cứ ngỡ rằng bên cạnh nhau đến suốt đời
Cứ ngỡ rằng thật yên vui trong hạnh phúc
Nới trái tim ấm em những mặn nồng
Ngỡ tình ta lớn hơn đại dương

Cúi Xuống

Cúi xuống tuyệt vời nụ hôn thơm len lén dắt tình tôi vội vàng
Cúi xuống bập bềnh tình ôm cơn sóng khát khao về bờ yêu
Ru mối tình mơ, ươm cát vàng thơ, hỏi tình ta sẽ về đâu?

Khúc Tự Tình 7

Bước trong chiều mưa chân buồn tênh con đường xưa nhạt nhòa
Mắt môi sầu cay rơi cùng mưa trên bờ vai héo hon
Chiều mưa vẫn rơi mưa tả tơi trôi đời ai vội vàng
Người bên phố xưa trong chiều mưa tim sầu bi tìm ai

Khúc Tự Tình 3

Vì sao tình mãi theo tôi đêm dài?
Vì sao người mãi chênh vênh ơ thờ?
Nhìn trăng khuya héo hắt bên cung buồn
người xa xôi ấy nhớ thương về ai
Lòng vương sầu nhớ mắt buồn xót xa

Thánh Đường Vắng Lặng

Chiều nay trong Thánh Đường vắng lặng
Nhìn lên tượng Đức Mẹ Đồng Trinh
Mẹ có nghe chăng? Mẹ có nghe chăng những bước chân âm thầm,
những bước chân ngại ngần của đứa con lạc loài

Em – Mùa Thu Hà Nội

Em mùa Thu Hà Nội
Gót chân em xa khuất cuối con đường
Em đi rồi mùa Thu không ở lại
Chút lá vàng níu giữ bước chân em
Em đi rồi hàng cây đứng lặng im
Mặt hồ Gươm gợn sóng buồn nhung nhớ
Em đi rồi hàng phố gọi tên em
Hoa sữa buồn gọi hồ Tây chiều tím
Gió Đông về man mác ngập hồn tôi

Không Còn Nước Mắt

Tiếng yêu hôm nào anh xin gửi lại cho em
Vì lời yêu xưa hôm nay theo gió vội bay
Ngỡ như trong lòng em yêu chỉ mình anh thôi
Nào ngờ tim em đã có ai kia mất rồi