Cây vĩ cầm, đã câm lặng từ lâu
Con còn nhớ khi chai sạn chưa hôn lên tay cha
Cây vĩ cầm, vẫn ngân nga hằng đêm
Bay mãi vào một thời ấu thơ là cây vĩ cầm
Trời bao giông bão, bao tháng năm
Kiếp người vẫn còn với cha, cây vĩ cầm
Chuyện tình mình ngày nào xa xưa, nay đã trở thành giọt buồn trong mưa
Chuyện tình mình vào ngày biết nhớ, biết yêu là con tim phải chờ mong
Chuyện tình mình một lần trao nhau, nụ hôn say đắm thiết tha bờ môi
Và ta mong những phút giây sẽ không nhạt phai
Trời Tây Nguyên xanh hồ trong nước xanh
Trường Sơn xa xanh ngút ngàn cây xanh
Bài ca Tây Nguyên em yêu trọn đời
Cầm tay anh đưa em đi trên đường dài
Có những giờ ra chơi em xòe tay buộc gió
Có lúc nào bất chợt thấy thầy cuối hành lang
Bao nhiêu em bé thơ, như nụ hoa dưới mặt trời
Cười hồn nhiên tung tăng hát vang, mừng nắng tươi
Bao nhiêu em bé thơ, như nụ hoa dưới mặt trời
Rời lòng nôi trong đêm gió mưa, ra biển khơi.
Anh không thể ngăn đuợc nước mắt em rơi
Anh đã quá vô tâm thật rồi
Em ra đi bỏ lại mỗi anh một mình
Tình đôi ta mỗi lúc lại càng xa
Xuân nhưng sao lá rơi vàng
Còn lại đây thoáng chút thu buồn
Từ khi em đi mùa thu xanh xao úa tàn.
Ngoài anh em có những ai bên em hiện tại
Vì yêu em nên anh còn ở lại
Cuộc đời cho em tiếng ca, yên vui mái nhà
Nhưng đối với em không bao giờ là tất cả.
Khi mà em
Rời xa vòng tay của riêng anh chạy theo cơn mơ
Chạy theo hạnh phúc ở nơi nào
Chỉ mỗi anh nơi này nâng niu những thơ ngây
Cho anh một lần ôm em từ phía sau
Để anh cảm nhận những suy tư trong lòng
Cho anh một lần đứng sau lưng em
Để níu giữ yêu thương còn đây