Khi những cơn mưa trắng mặt hồ,
Ta chìm trong tình em mùa thu dịu dàng,
Đêm dài dần trôi cùng ngàn khao khát,
Nghe mưa xa theo dài bước chân qua,
Nghe tình yêu thức dậy từ môi và mắt người.
Một ngày vào thuở xa xưa trên đất thần kinh người bỏ công lao xây chiếc cầu xinh,
Cầu đưa lối cho dân nối liền cuộc đời,
Khắp cố đô dân lành an vui ca thành điệu Nam Bình,
Niềm vui bao lâu ước mơ giờ trên xứ thơ cầu nối liền bờ,
Thỏa lòng người dân hằng chờ có ngày hẹn hò tình đẹp như mơ.
Nhiều lần thấy em khóc, khổ đau điều gì phải không?
Chẳng cần phải bận tâm, chỉ muốn ôm em vào lòng,
Nhìn về tháng năm đó, yêu em chẳng cần đắn đo,
Sao lúc này, quan tâm phải cần lí do.
Tại sao em cứ phải, yêu hoài dù là biết sai?
Ngay cả khi em vui hay buồn ai thấu,
Một người từng rất thương, nay đau đến mức lạ thường,
Anh nghĩ là, em nên dừng lại đi.
Đêm nay ngưng tiếng súng nơi nơi yên lành anh ngồi thương nhớ về em,
Nghe tâm tư sáng tỏ tình yêu thức dậy và anh mơ ước vơi đầy,
Vì từ đây bình yên đêm không còn tiếng súng anh không còn gian lao,
Xa núi rừng cao, mừng chinh chiến tan rồi anh sẽ trở về cùng em vui trọn lời thề.
Chiều trở về khuôn viên sân trường xưa ngõ vắng im lìm,
Thẫn thờ hàng cây nghiêng ôm hình em bé nhỏ dịu hiền,
Đường trải dài thênh thang như hồn anh mở ngõ tuôn tràn,
Đếm thầm từng bước em đi anh ước mình như lá thu vàng.
Để dập dìu bên em hôn cài lên tóc xõa vai mềm,
Để trải đường em đi đưa hồn em tới nẻo êm đềm,
Và dạt dào yêu thương theo làn mây gởi đến bên người,
Dâng trọn tình yêu cao vời anh vẫn hoài ôm ấp bên đời.
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ,
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha,
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ,
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha,
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn,
Mang tấm thân gầy cha che chở đời con.
Lặng nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên giờ chỉ muốn tâm tư bình yên,
Ngày trôi qua bao nhiêu thời gian đau lòng rồi,
Phải cố gắng quên thôi chuyện yêu đương nhức nhối mà ta đã quá mong đợi.
Người đã muốn hai ta gặp nhau là duyên kiếp yêu thương đậm sâu,
Thật lòng em không tin tinh yêu không còn gì,
Đã đến lúc quên đi và nghe theo lý trí vì em đã khác.
Đi trên sông Vàm một đêm trăng rằm,
Mái cheo khua nhẹ tựa sóng vỗ lòng anh,
Mê say em hát, mắt sáng long lanh,
Mà cả dòng sông là hương lúa ngọt lành.
Lung linh trăng rằm đẹp sao quê nhà,
Bao đời vẫn đậm đà sâu thẳm lòng ta,
Trăng sao lấp lánh chiếu sáng mênh mông,
Ngọt ngào thuỷ chung là tiếng hát dòng sông.
Anh có nghe tình xưa đã rộn ràng,
Trên cây cỏ trên ruộng đồng lúa trổ bông,
Cây Dong ở đầu đường, cây Ô Môi ở trường làng,
Cũng trổ bông đỏ rưng rưng.
Anh biết không tiếng ê a của trẻ thơ,
Phải ngập ngừng vì tiếng súng hằng đêm,
Mẹ già cũng nức nở không nguyện cầu trọn câu kinh,
Đêm từng đêm trẻ thơ ngủ giật mình.
Có ai về qua miền Trung quê tôi,
Gửi lời thăm ruộng lúa thăm nương đồi,
Thăm dòng sông có con đò nho nhỏ,
Thăm lũy tre già ôm ấp mái tranh quê.
Có nơi nào xinh đẹp hơn quê tôi,
Cánh cò bay bay trắng trên nương đồi,
Sông vẫn xanh nước xuôi về trăm ngả,
Tuy dẫu khó nghèo vẫn ấm một tình quê.