Chúa ơi! Tình con chưa được như thơ
Bao niềm hy vọng, con xin Đức Chúa Trời
Chúa xuống trần gian để cứu chuộc
Cho mọi người được bình an.
Mưa vẫn mưa rơi trên đường phố chiều hiu hắt tiêu điều
Mưa ướt đôi vai, tóc mềm mong manh sợi dài sợi vắn
Mình em nhỏ bé cất bước lang thang trên con đường làng
Rồi buồn lặng lẽ, mắt ướt trông vời về nơi xa vắng
Ngoài kia đang mùa đông
Khoảng không lòng buốt giá
Mảnh Trăng già nghiêng ngã
ru nỗi buồn chơi vơi
Em lớn lên như loài hoa dại
Nhìn những mùa chảy đuổi trên vai
Nghe tủi hờn cứ lớn từng ngày
Thời thơ ấu bỗng đâu tuột mất.
CÒN YÊU EM MÃI
Em hãy cùng anh một lần về Phan Thiết
Có đồi dương chờ đón tình đôi ta
Cùng dìu nhau in mòn chân trên cát
Biển bao la sóng nước chẳng xoá nhòa
Nhớ ngày đầu thuở mới yêu nhau
Em thường hay ấp e thẹn thùng
Anh ngại ngùng nắm lấy tay em
Nghe tâm hồn lâng lâng hạnh phúc
Ngoài kia đang mùa đông
Khoảng không lòng buốt giá
Mảnh Trăng già nghiêng ngã
ru nỗi buồn chơi vơi
Còn nhớ tên nhau xin gọi trong giấc mộng
Còn chút hương yêu xin đưa vào dư âm
Có phải còn yêu vì đôi lần thầm nhớ
Mình đã thật quên cớ sao lòng vẫn chờ
Xuân gieo phúc lộc muôn nơi mừng đón
Xuân mang nắng hồng sưởi ấm muôn nhà
Xuân đã về trên khắp quê ta
Ngập tràn hương xuân mộng thắm
Ôi đất trời Việt Nam