Phúc Âm Buồn

Người nằm co như loài thú khi mùa đông về
Người nằm yên không kêu than buốt xương da mình
Từng tiếng người nhiều tiếng người gọi hoài giữa đêm

Tuổi Đá Buồn

Trời còn làm mưa mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn em mang em mang
Đi về giáo đường ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai đóa hoa hồng cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn ru em nồng nàn.

Du Mục

Đàn bò vào thành phố, đêm buồn vắng buồn hơn
Đàn bò vào thành phố, không còn ai hỏi thăm
Đàn bò tìm dòng sông, nhưng dòng nước cạn khô
Đàn bò bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
Rồi một hôm đứng mơ mây ngàn

Đi Tìm Quê Hương

Người nô lệ da vàng ngủ quên
Ngủ quên trong căn nhà nhỏ
Đèn thắp thì mờ
Ngủ quên, quên đã bao năm
Ngủ quên không thấy quê hương
Bao giờ đập tan gông cùm
Xiềng xích vô hình trói buộc dân ta
Bao giờ đập tan gông cùm
Xiềng xích vô hình trói buộc tự do

Mùa Đông Không Anh

Thu vừa tàn trong gió
Cho đông níu bước theo sang
Anh có nhớ mùa đông xưa
Đã từng trao em ước mơ
Nhớ lần anh không đến
Cho ai lóng lánh mi sầu
Sao em cứ mãi là chờ mong
Sao em cứ mãi là hoài trông.

Em Về Cùng Mùa Xuân

Em về đây nhé cho mùa xuân tươi thắm
Em về đây nhé cho tình thêm say đắm
Còn chờ gì ngày tháng sẽ qua mau
Chuyện hẹn hò một thuở với trăng sao dở dang

Tình Khúc Cho Em 4

Từ mắt trao say về em mất rồi
Đóa hoa hồng lời âu yếm gửi trao tặng em
Màu mắt ấy như là quen kể từ trước
Đã âm thầm từ khúc hát nào
Ta đã say hồn mình ngây ngất