Có một chiều thu vội qua hiên
Cây ngơ ngác níu từng mắt lá
Gió quay mặt làm người xa lạ
Hoàng hôn trôi như kẻ không nhà.
Em nhớ về những tháng ngày xa xưa
Thầm hờn trách những cơn mưa bất chợt
Nắng chưa đủ ấm cho cuộc tình mình
Gió hờ hững từng đợt lá thu rơi
Nắng vàng sân trường ngập ngừng ngàn phượng rơi!
Buổi học cuối cùng rồi chia tay nhau nhé!
Thời gian thoáng qua nhẹ nhàng
Mình xa cách nhau vội vàng
Long lanh giọt buồn lòng vấn vương những kỷ niệm yêu dấu!
Trời vào Đông bên này lạnh lắm em ơi!
Cơn gió thoảng qua cũng làm buốt tim đơn lạnh
Riêng anh nơi đây trời Đông giá rét
Mong em trở lại sưởi ấm cho lòng anh
Dù mưa có rơi bao sắc hoa phai màu
Bậc thềm rêu phủ xanh gọi vào đêm bát ngát khoản không
Cõi lòng chông chênh ngỡ là quên khuôn mặt ấy
Hỡi em về đâu, tiếng sét yêu, có còn mang như lúc ban đầu
Hơi thu ngậm ngùi cho thấm hồn ai
Từng cánh thu rơi tả tơi canh dài
Ngày Em đi mưa gió theo về
Ngày chia ly đau xót câu thề
Đường xa bước dài lê thê
Yêu em chân tình tất cả là em
Ước muốn trọn đời mình luôn có đôi
Lời thương câu nghĩa câu tình
Định ngày trầu cau lứa đôi
Chỉ mong chúng mình nên duyên
Lá rơi đầy hoàng hôn tím mây
Tiếng thu buồn hồn như ngất ngây
Ngày lối đi về tay đan tay cùng dưới mưa
Nhặt lá trao nhau vui câu ca ước nguyện
Tình thắm ban đầu chẳng nhạt phai
Thôi em đừng sầu cho lòng heo hắt
Em nói ra đi giữ để làm gì
Căng làm má hồng chỉ thêm héo phai
Mấy ngày rồi em như hờn dỗi
Để đêm tàn nghĩ ngợi qua mau
Em như cơn gió lạc loài nhìn lá úa sầu tả tơi
Nghe lòng yêu thương sầu dâng lên mắt bến sông xưa xa rồi.