Tháng bảy đã về giọt ngâu rớt qua bờ mi
Dòng sông thầm thì cớ chi con nước lớn?
Cớ chi con thuyền lênh đênh xa bến?
Thương nhớ cồn cào nên sóng mới dâng cao
Hãy yêu thương anh em như yêu thương chính thân xác mình.
Hãy thứ tha cho nhau như Thiên Chúa, Ngài luôn thứ tha.
Hãy sống luôn bao dung cho nụ cười ngời lên ánh mắt.
Hãy sống cho tha nhân cho tình người mãi mãi thắm nồng.
Anh muốn em là hạt nắng
Để sưởi ấm lòng anh
Dẫu hạt nắng mong manh
Đủ gợi bao tiếc nuối
Ru em một vầng trăng khuyết
Lênh đênh bên đời bến tịch liêu
Ru ta mối tình si dại
Mê người gầy rạc giấc thương yêu
Đừng than trách khi cõi tình héo úa
Mảnh cuồng si đâu có ngờ tan vỡ
Giấc mơ xưa giờ đây đã nhạt nhòa
Thương tiếc gì tình xưa nỡ rời xa.
Đời ai cũng có, có một chuyến đi xa.
Tựa như cơn gió, cuốn theo lá rơi thu buồn.
Ôi tiếc thương, sao cứ nặng vương.
Theo khói hương một thoáng trần gian.
Về cõi hư vô một kiếp nhân sinh xa vắng.
Trần ai kiếp người bể dâu
Tha phương nhớ cố hương vọng về
Về nghe tiếng mẹ ầu ơ
Bước giang hồ về từ vực sâu
Con phải tha thứ không phải bảy lần
Mà phải tha thứ, tha thứ luôn luôn
Bảy mươi lần bảy người ta xúc phạm vẫn cứ tha hoài
Vì phận yếu đuối ai không lầm lỡ
Vì phận bợn nhơ ai không có tội
Ai không lỗi phạm Thiên Chúa nhân từ
Ai dám không cần lòng Chúa xót thương.
Ru em từng cơn nắng hạ
Giọt nào về kết mưa sa
Ru ta từng đêm vắng nhà
Ru đời một kiếp bôn ba
Ru emmột đời vất vả
Ru tình xưa phút chia xa
Một đời lầm lỡ mấy khi
Xoáy trong vết thương mà chi
Kỷ niệm ấy hôm nay xa rồi
Thời gian cuốn như dòng nước trôi
Còn đâu những giây phút bên nhau
Nhìn trăng lên trong những đêm thâu
Gửi tâm tư cho mây cùng gió.