Bóng Nhỏ Đà Lạt

Đà Lạt ơi, ta say cơn gió lạnh,
Say tình xanh, có hoa bướm bên đồi,
Có áng mây trôi trên Hồ Xuân Hương,
Cam Ly dạo bước cứ ngỡ là thiên đường.

Đèo Prenn mờ sương, nhấp nhô những đồi thông,
Lá reo vi vu gió gọi mây ngàn,
Có làn sương mù bay thật thấp,
Có người lữ khách một chiều vấn vương.

Cám Ơn Một Niềm Đau

Cám ơn đời một sớm mai thức giấc,
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương,
Cám ơn chiều mây âm thầm quên trôi,
Làm cơn mưa giăng lối nhỏ em về.

Cám ơn từng chiều hoàng hôn phai nắng,
Cho gió lên ngàn sóng vỗ xôn xao,
Cám ơn bờ cát trắng vừa in sâu,
Bàn chân ai vội vã bước vô tình.

Gọi Tên Bốn Mùa

Em đứng lên gọi mưa vào Hạ,
Từng cơn mưa từng cơn mưa,
Từng cơn mưa mưa thì thầm dưới chân ngà.

Em đứng lên mùa Thu tàn tạ,
Hàng cây khô cành bơ vơ,
Hàng cây đưa em đi về giọt nắng nhấp nhô.

Trả Lại Anh (Đức Quỳnh)

Trả lại anh câu yêu mà anh đã tặng,
Trả lại anh nhớ nhung mặn nồng cay đắng,
Trả lại anh thư xanh, màu xanh ái ân,
Dĩ vãng buồn giống nghĩa trang,
Cô đơn như mộ không tên.

Trả lại anh câu yêu em, tình yêu bất diệt,
Trả lại anh với câu xây nhà bên suối,
Trả lại anh hoa khô cài bên bướm xanh,
Đây trang nhật ký đôi ta,
Đang ghi sao đành dở dang.

Một Tình Yêu Vội Vàng

Mưa đã rơi trên con đường vắng một mình anh về,
Mưa vẫn rơi nghe như giọt sầu rơi suốt đêm thâu,
Ngày mình bên nhau em đã thấy xa xôi niềm đau,
Và bây giờ anh đã nói lên câu giã từ.

Trong tim anh như đang bật khóc cho tình yêu đầu,
Em đã đi, đi trong hạnh phúc hay trong đớn đau,
Vì tình yêu đó em đâu biết chỉ là dối gian,
Nhưng anh đã vội vàng, vội vàng nói câu biệt ly.

Người Ở Lại Charlie

Anh! Anh! Hỡi anh ở lại Charlie,
Anh! Anh! Hỡi anh giã từ vũ khí,
Vâng, chính anh là ngôi sao mới,
Một lần này chợt sáng trưng,
Là cánh dù đan bằng tiếc thương vô cùng.

Này anh! Anh! Hỡi anh ở lại Charlie,
Anh! Vâng, chính anh là loài chim quý,
Ôi, cánh chim trùng khơi vạn lý,
Một lần dậy cánh bay,
Người để cho người nước mắt trên tay.

Phố Không Em (Thai Dinh)

Thành phố không có em,
Ngày trôi qua chẳng êm đềm,
Dây đàn buông lơi chẳng còn cất lên,
Nắng như hững hờ, đường về chợt thờ ơ.

Thành phố thiếu bóng em,
Lòng bâng khuâng về phút giây đầu tiên,
Phố xa vẫn thì thầm bên tai,
Những khúc ca bình yên nhưng chẳng vơi nỗi niềm.

Nếu Ta Còn Yêu Nhau

Nếu em còn yêu anh,
Hãy tin vào mối tình,
Anh trao em không một ai khác.. oh oh oh.

Nếu anh còn yêu em,
Cớ sao lại vui đùa,
Thêm bao nhiêu nhân duyên bên bao tình nhân khác,
Không nhớ em.

Sao em lại nói ra câu nói vô tình,
Cho đau lòng hỡi em,
Tình của anh bao lâu nay luôn chỉ thế thôi,
Giờ em không tin anh anh phải làm sao.

Giờ Xa Lắm Rồi

Khi mới quen thì chưa nói yêu,
Không lẽ đôi tình chỉ bấy nhiêu,
Quen nhau từ kiếp xa nào rồi,
Yêu thương chưa hé môi thành lời,
Mà sao không nói.

Duyên đã xanh tình lên ngát môi,
Nhưng vẫn chưa trọn chuyện lứa đôi,
Mai đây mình nếu không vẹn thề,
Buông xuôi dòng nước trôi tràn về,
Đường hai lối đi.

Nỗi Đau Từ Đấy

Hai mươi năm rồi em còn xa tôi,
Chơi vơi trong đời lòng sầu chưa nguôi,
Bâng khuâng mây trời về qua phố xưa,
Chiều nao ta bước chung đôi,
Tình yêu mình dâng kín lối.

Hai mươi năm rồi em còn yêu tôi,
Bên kia khung trời nhạc còn buông lơi,
Nơi đây bây giờ ngồi nghe lá rơi,
Mùa thu mưa mãi không thôi,
Giọt lệ cho tình người.