Tôi chở em về một vùng trời lung linh mơ ước,
Đôi má em hồng cho nắng tắm bờ vai.
Tôi bước đi giữa rừng yêu ùa lên tiếng thở,
Gặt gió trăm năm ươm tiếng bão về gieo tình.
Đời em băng giá khi chưa gặp anh,
Tìm trong khắp chốn biên cương tình yêu,
Em ngỡ em lỡ cung đàn, ai nỡ chia rẽ đôi đàng,
Cho lòng em thêm xót xa.
Giờ đây em biết khi em vừa yêu,
Lòng em tha thiết khi ta nhìn nhau,
Anh hỡi! Em lỡ yêu rồi, mong chóng cho hết đêm ngày,
Để rồi mình tìm đến nhau.
Trả lại cho em thành phố xa hoa,
Kỷ niệm nên thơ từ lúc anh qua,
Trả lại cho em lầu thương gác nhớ,
Đường dây nóng hẹn hò,
Của những đêm mộng mơ.
Trả lại cho em đường vắng đêm mưa,
Lời nồng trao nhau người đã quên chưa,
Lầu tình đang xây chìm trong bão tố,
Còn chi nữa mà chờ,
Để anh đi trọn kiếp bơ vơ.
Đừng gọi tên em nữa! đừng gọi tên em nữa!
Kệ em khóc lẻ loi chiều ơi muộn lắm rồi,
Đừng gọi tên em nữa! lòng người như giông tố,
Bóng đêm vẫn buông dài hắt hiu mưa bên ngoài,
Xoá đi bao u hoài đừng gợi nữa tình ơi.
Chiều xuống đêm buông dài lộng lẫy em chờ ai,
Người đã đi xa rồi đời có chăng niềm vui.
Khi em trông thấy anh cả địa cầu như vắng ngắt,
Khi em trông thấy anh cõi thiên đàng như trước mắt,
Con tim em bấy lâu ngỡ đâu tình đã quên mình,
Để rồi ngày hôm qua oán trách em.
Khi anh trông thấy em như ưu phiền run rẩy chết,
Khi anh trông thấy em lửa ngông cuồng thôi tắt hết,
Anh như con thú hoang biết run sợ trước cuộc đời,
Ngập ngừng lòng lo âu hát câu kinh lạy trời.
Lang thang trên phố dưới cơn mưa chiều,
Bước chân dầm mưa trống vắng cô liêu,
Từng vòng tay đầy ôm ấm tình yêu,
Em vẫn như chim nhỏ ban chiều,
Hiu hắt theo mưa về cuối đèo.
Ai đem mưa đến cho em âu sầu,
Tiếng mưa buồn tênh thiếu bước chân nhau,
Trời còn mưa hoài trên phố hàng cây,
Không có ai che lạnh vai gầy,
Mình thở dài với trời mưa bay.
Chiều mưa biên giới anh đi về đâu,
Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu,
Kìa rừng chiều âm u rét mướt,
Chờ người về vui trong giá buốt,
Người về bơ vơ.
Tình anh như đám mây trôi chiều hoang,
Trăng mờ khuyết mấy hoa không tàn,
Cờ về chiều tung bay phất phới,
Gợi lòng này thương thương nhớ nhớ,
Bầu trời xanh lơ.
Ngày xưa em đến, em mặc áo lụa vàng,
Em đi trong nắng, chân chim xinh xắn,
Chưa hề lấm bụi trần, chưa hề vướng cỏ sầu,
Em đi vào mộng mơ.
Ngày mai em đến, xin mặc áo lụa vàng,
Nghe em hãy nhớ guê hương anh đó,
Đang cần đến tình người, đang cần đến nụ cười,
Cho tâm hồn nghỉ ngơi.
Tình ngỡ như đã chết khi mùa đông gọi gió mưa về,
Ngày tháng như đã hết khi anh đành lòng ra đi,
Đừng trách anh tội lắm, con sông ngược dòng trôi hai lối,
Yêu em thật lòng nhưng không thể cùng em chung bước.
Đừng nói thêm gì nữa, yêu anh là em chấp nhận,
Ngày tháng sao vội vã, cơn đau một lần xa nhau,
Người hỡi xin hãy nhớ, mai sau dù đời chia hai lối,
Bên nhau chẳng đặng nhưng vẫn mãi yêu nhau.
Em nghe anh hát điệu lý qua cầu,
Một nét đồng sâu câu dân ca Nam Bộ,
Em hát tặng anh câu dân ca quan họ,
“Yêu nhau, cởi áo cho nhau”.
Ngoài bắc mùa này đã trổ hoa cau,
Trong nam bây giờ hoa bằng lăng tím nở,
Hoa của chuyện tình yêu ngọt lịm,
Khi trăng lên ngồi tựa mạn thuyền.