Nếu Một Mai Anh Biệt Kinh Kỳ

Người ơi một mai nếu tôi đi rồi,
Thì nghìn lần thương cũng thế mà thôi,
Tình em và tôi dẫu chưa đẹp đôi,
Hãy quên những chiều mưa rơi,
Giấc mơ nhớ gọi đến tôi.

Mình vui được sao nếu chưa thanh bình,
Từng đoàn người trai đi viết sử xanh,
Thì gian nhà xinh vắng đi mình anh,
Cũng thôi chớ buồn em nhé,
Tiễn đưa nhớ ngày đăng trình.

Tâm Sự Của Em

Ai nói với anh xa anh nhiều rồi em quên nụ cười,
Tàn đêm ra đứng nhìn trăng đếm sao thương về xa xôi,
Ai nói với anh em thường sầu nhớ mong chờ,
Nên dáng người thành bóng tương tư mắt xanh mang nhiều thương nhớ.

Đàn Bà Cũ (Yên Vy)

Khi em không thuộc về ai thì em chớ có nên u hoài,
Khi em không thuộc về ai nụ cười em như ngàn tia nắng,
Khi em không thuộc về ai nhìn em buông lơi hững hờ,
Khi em không thuộc về ai nhìn đời bỗng dưng thờ ơ.

Là vì em đã không còn là của riêng ai,
Bước chân em đi có bao người nhìn theo mơ ước,
Thế giới đông người em ung dung mỉm cười đếm bước,
Tóc xõa buông dài nụ cười làm ngây ngất hồn ai.

Đàn Ông Là Thế (Phạm Trưởng)

Là người đàn ông ai không có lòng tham,
Mặc dù có em nhưng vẫn ngắm nhìn người ta,
Mặc dù yêu em nhưng đàn ông là thế,
Khi vắng em rồi người ta cũng sẽ quên em,
Đi tìm vui bên người yêu mới.

Thật lòng anh cũng như bao gã đàn ông,
Tình yêu với anh anh không biết lựa chọn ai,
Ngày nào yêu em nhưng giờ đây thì khác,
Trong trái tim anh dường như,
Đã hết yêu thương như ngày xưa người ơi có biết.

Xin Lỗi Anh Đã Sai (Phạm Trưởng)

Em ơi là em anh đã sai khi nói rằng,
Bao người đàn ông trên thế gian đều như anh,
Xưa anh lao thân vào một kiếp sống sa hoa,
Anh xem tình em như bao nhiêu người con gái,
Anh cho đời này đàn ông là là như thế.

Nó (Anh Bằng & Hoàng Minh)

Thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ,
Tuổi ấu thơ đã mang nhiều âu lo,
Ngày nó sống kiếp lang thang,
Ngẩn ngơ như chim xa đàn,
Nghĩ mình tủi thân muôn vàn.

Mẹ nó qua đời khi còn tấm nhỏ,
Một chén cơm chiều nên lòng chưa no,
Cuộc sống đói rách bơ vơ,
Hỏi ai ai cho nương nhờ,
Chuỗi ngày tăm tối bơ vơ.

Hãy Yêu Tôi

Xin hãy yêu tôi hỡi lòng thiếu nữ,
Tôi chép thơ ca tụng miệng hoa cười,
Ôi, dáng em đi liễu mềm thon dài,
Mà lòng tôi thì quá mê say.

Xin hãy yêu tôi hỡi lòng hoa thắm,
Tôi chép thơ xanh đượm tình xuân nồng,
Tôi đã giăng tơ lưới nhện bên phòng,
Đợi chờ em về sưởi ấm mùa đông.

Định Mệnh (Quốc An)

Hỡi người tình em có hay,
Vẫn lặng thầm nơi chốn đây,
Đắm hồn trong hơi men đắng cay,
Làm sao anh quên nỗi đau này.

Mới ngày nào ta có nhau,
Ta vui say trong nắng mai,
Chất ngất đắm đuối trong cơn say tình,
Nhưng hôm nay em mãi xa rồi.

Nếu Ta Đừng Quen Nhau

Nếu ta đừng quen nhau một chiều hoa nắng tươi màu,
Tình cờ giây phút ban đầu gặp nhau không nói nên câu.
Mắt anh thầm lặng nói duyên kiếp một lời thôi,
Giờ còn ghi nhớ mãi ngày ấy quá xa mờ.

Phố Vắng Em Rồi (Mạnh Phát)

Mưa khuya hắt hiu xuyên qua mảnh tình ngăn cách rồi,
Đêm qua trắng đêm mơ thương hình bóng cũ xa xôi,
Em ơi bước đi xa nhau rồi ngày vui đâu còn,
Đèn vàng nhòa sương chưa tắt khu phố xưa lạnh buồn tênh.

Hôm em bước lên xe hoa thềm nhà tươi pháo hồng,
Em ơi, pháo vui nhưng vô tình xé nát tim anh,
Bao nhiêu ước mơ nay phai tàn tinh ôi phũ phàng,
Một ngày dù duyên chưa thắm chuyến đò xưa sao nỡ quên.