Chiều không em chiều buồn không em
Trời đầy mây mà trời một mình
Cây nối cây mà xanh xao cô đơn
Nghe trống vắng trống vắng từng giọt chiều
Ðường vắng đêm thâu rót thêm niềm đau
Ðời trót tiêu hoang phí bao ngày tháng
Ôi mơ ước tàn phai nhanh
Thương cho tóc còn đang xanh
Một đời sầu đã mênh mông
Đi khắp phương trời vẫn nhớ tới quê hương
Người về đây thăm Hoàng Trù quê mẹ và làng Sen quê cha
Xúc động bồi hồi người rơi giọt lệ
Thương mái nhà tranh thương đất mẹ nghèo ơ hờ
Ai xây lầu đài, bãi cát mênh mông
Ôi sao thật buồn, tình yêu mịt mù
Phố kia đầy người, bãi cát vắng thưa rồi
Ôi bao muộn phiền, nằm yên ngừng rồi
Người từ đâu tới ấm như một tiếng cười
Một ngày u tối có ta buồn rã rời
Người là sương rơi xuống bông hoa đời
Ngày nào hoa lá tàn úa tơi bời
Người tới bên ta mà lòng bồi hồi
Mặt trời vừa mọc lên phương ấy em đã trông mong trên chuyến tàu
Xa nơi chân mây anh hay chăng nơi đây tim em lệ rơi
Tình trong em bao la niềm tin và em vẫn muốn sống muốn yêu người
Nhưng anh ơi sao đã quên rồi chim đã quên đường về hỡi người ơi
Xin trả về cho nhau, những dấu yêu cuối cùng
Vì thời gian trôi mau, không giữ được tình ta
Vì lòng còn yêu nhau, đã nói yêu mãi hoài
Nhưng trái tim vụt tan, cho mắt ai lệ rơi
Ôi dòng lệ đã cuốn theo tình ta
Xa mãi tận cuối trời
Lấp lánh cùng dòng mưa rơi
Vệt nắng chiều buông muộn màng
Anh nhớ em, người yêu ơi.
Trên cành cao chim hót
Mời em chơi giữa vườn xuân
Bao bạn thân lấp ló
Gọi em tung tăng sân nhà
Cuộc tình năm xưa nay đã không còn
Lịm tắt như hoàng hôn
Còn lại đâu đó trăm vết thương sầu
Và con tim lẻ loi.