Không có em bầu trời như không có nắng
Không có em muôn đời mây sẽ ngừng trôi
Không có em gió buồn nên ngừng thổi
Chim trời thôi không muốn bay và đêm thiếu sao đầy
Khi chưa gặp anh em cứ nuôi hy vọng
Một người cho em tình yêu không dối gian trong lòng
Rồi một ngày anh đền xâm chiếm trái tim em
Và nhẹ nhàng khơi lên bao ước nguyện.
Đà Lạt lạnh môi em vừa đủ ấm
Bởi chia ly nên đẹp chuyện tương phùng
Con dốc nhỏ hoa anh đào lấm tấm
Lối sỏi mòn hai đứa đã đi chung.
Tình yêu ấm nồng kia chính là hy vọng
Đã từng nhiều mơ mộng làm anh đắm chìm trong cõi phiêu du
Chính em đây mà, nàng hỡi
Nhẹ nâng làn cánh tiên dìu tôi bay vào trong cõi mộng
Em có vui không em khi một ngày mới bắt đầu
Có vui không em đêm dài tăm tối đã qua
Trong nắng mai tươi vui có nụ cười rất yêu đời
Có bàn tay thân ái dìu em suốt những đường xa
Đoàn quân vội đi đi về biên giới
Cũng từ biên giới về những bầy trẻ nhỏ
Đoàn quân lặng im nhìn đàn em bé
Từng đôi mắt đen xoe tròn
Từng đôi mắt mang hình viên đạn.
Anh vuốt tóc em, anh vuốt tóc em một lần cuối, một lần cuối cùng rồi thôi
Anh hốt trăng thanh, trên áo em xanh, một lần cuối, như những lần đó xa xôi
Anh nắm tay em, anh nắm tay em, một lần cuối một lần cuối, một lần cuối cùng
Để còn thấy đời êm lần cuối một lần cuối cùng thôi em ơi
Yêu em một nửa tình trần
Nửa tình còn lại vẫn hằn bóng em
Sài Gòn mùa xuân còn thoáng lá vàng bay
Có mùa thu nào đang ở lại
Mặt đường bình yên nằm ngoan như con suối
Kết hoa vàng cho lộng lẫy đời.
Chiều nay không có em, mưa non cao về dưới ngàn
Đàn con nay lớn khôn mang gươm đao vào xóm làng
Chiều nay không có em, xác phơi trên mái lầu
Một mình nghe buốt đau, xuôi Nam Giao tìm bóng mình.