Từ nay cách xa nghìn trùng người em bé bỏng
Anh tiễn em ra mãi tới nơi phi trường
Tầu bay cánh vươn mịt mùng dường bay não nùng
Hỡi em, vào khung trời mênh mông !
Ôi cơn gió buồn ! , phi cơ sẽ đưa em đi muôn trùng.
Sông sâu cướp mất em rồi
Đò ơi đau lắm ngậm ngùi đắng cay.
Tôi nhớ ngày qua
Xinh xinh cô em đôi mắt dịu buồn
Hồn đắm mơ say
Tim tôi rộn ràng tình đầu mong nhớ.
A Thôi anh buông tha em cuộc tình mình đã lỡ thương đau
Thôi ta buông tha nhau đừng nài đừng gò ép tim em
Cho em vui ra đi cho anh quên dĩ vãng quên đắng cay.
Một dòng sông tôi vẫn hát gọi một dòng sông
Tràn biển khơi tôi vẫn hát dòng nước quay về
Làm thành vạt mây thấm qua giọt mưa
Chảy về nguồn thôi lắng nghe chiều rơi
Đêm lạnh buồn còn lại một tình tôi và tôi
Ngày xinh tươi cũng chỉ tôi và tôi
Vì ngày xưa khi có em tôi không biết giữ gìn
Thì giờ đây trách ai ngoài tôi đây.
Nhà nàng ở gốc cây mai trắng
Trên xóm mai vàng dưới đế kinh
Có một buổi chiều qua nơi ấy
Tôi về dệt mãi mộng ba sinh
Cơn mưa đưa mình vào tháng Sáu
Thời gian trôi theo tiếng ve kêu
Nghe mùa hạ bồn chồn gõ cửa
Nhớ không em kỷ niệm rất nhiều.
Từ thành phố này Người đã ra đi
Bao năm ước mong đón Bác trở về
Trong chiến dịch này Bác đã cùng về với những đoàn quân
Bác vẫn đến từng nhà thăm các cụ già cầm tay chúng con
Bác bắt nhịp bài ca “Kết đoàn”
Cho em hỏi mùa xuân có về nơi đây
Cho em hỏi mùa hạ nắng có trên cây
Thu mang đi những cành lá tươi ban ngày
Đêm đông buồn một người ngơ ngác cô đơn.