Có một ngày có một ngày như thế
Anh đi, Anh đi đâu về đâu
Về cõi chiêm bao lìa những cơn đau
Hồn tuyết bao la mang theo
Lạnh giá con tim nương dâu
Anh đi đâu về đâu! Anh đi đâu về đâu
Lênh đênh cành hoa trôi, lạc loài như lá rong
Nhẹ trôi theo sóng đưa, dừng chân nơi bến xưa xa mờ
Em như làn mây xanh, dịu dàng trong nắng mai
Ngỡ ngàng như lá bay nhẹ rơi theo gió đưa
tàn phai theo tháng năm
Người đưa thư đã đi qua
Nhưng cớ sao không ngừng
Mà cứ đi, cứ đi, cứ lạnh lùng đi
Đừng quên nhé có trông cho ta một lá thư hồng
Kẻo tủi lòng ta luống công chờ mong
Chiếc lá rơi, rơi thật buồn, chiếc lá rơi rơi thật buồn
Như ngày nào ra đi không ai tiễn chân tôi
Chiếc lá rơi rơi lạnh lùng chiếc lá rơi rơi lạnh lùng
Như một người vừa nằm xuống đêm qua trên ruộng xa
Nếu mai anh chết xin em đừng buồn đừng nhớ nghe em
Xin em đừng đừng thương đừng tiếc và đừng than đừng khóc
Nếu mai anh chết một chiếc xe tang
Ngựa kéo đi trên con đường dài
Hàng me đổ lá xưa mình vẫn lang thang
Dòng sông không mang con thuyền
Nên đành muôn đời đứng đợi
Để trông bên kia đáy bờ
Để bên đây ta mong em suốt kiếp
Này em, nếu em là vầng trăng thanh
Thì anh ước ao là làn mây trắng
Làn mây bay đến bên em dang tay che khắp cả đêm ngày
Để anh mình anh thôi nhé ngắm nhìn em thôi
Chảy vào lòng Quảng Trị mênh mong
Con sông xanh muôn đời nước vẫn trôi
Một miền quê gió Lào cát trắng
Quảng Trị quê tôi nghèo lắm
Anh gọi mùa thu mơ một sớm thu sương mờ
Nai vàng đạp trên lá bước từng bước xa xa
Anh gọi mùa thu mơ trời sớm sông không bờ
Lá vàng rơi lác đác dịu dàng cơn gió mát
Trời còn làm mưa vùi trên nỗi đau
Lời ru ấy mãi cho u sầu
Bàn chân nuối tiếc thương lạc loài
Trời còn làm mây buồn qua mắt ai
Làm tan biến giấc mơ hoang đường
Rồi buồn trôi theo giòng mưa xuống