Xanh xanh thắm bầu trời xanh Hà Nội
Hồ Gươm xanh như mái tóc em xanh
Thân thương quá nụ cười người Hà Nội
Đã gặp rồi mà bồi hồi nhớ mãi, Hà Nội ơi!
Mờ trong bóng mây chiều nghiêng lá bay nào ai có hay
Gót mềm còn bàng hoàng giữa cuộc đời phũ phàng
Mặc cho cơn gió mưa vùi thân gầy nghe mình lẻ loi.
Ta bia mộ lãng quên
Níu gì thời gian đã mất
Mở tung ra gió ngất lưng trời
Cho cháy rực nỗi đìu hiu
Này em, nếu em là vầng trăng thanh
Thì anh ước ao là làn mây trắng
Làn mây bay đến bên em dang tay che khắp cả đêm ngày
Để anh mình anh thôi nhé ngắm nhìn em thôi
Còn tìm đâu lời ngọt ngào ân ái
Còn tìm đâu sau một cuộc tình quá chua cay
Còn tìm đâu từng năm tháng mặn nồng
Tìm đâu nữa! Ôi đời mãi bềnh bồng
Khóc cho tình thương đau
Khóc trong niềm u sầu
Em ra đi, không lời trăn trối lúc sau cuối
Này tháng chín, này em, này tháng chín
Em biết không, tôi kẻ đứng bên đường
Hồn tháng chạp, cuối đời khua tiếng gậy
Em từ tâm có đủ lượng bao dung?
Anh đã biết tình anh là thế
Là cuồng si từ lúc yêu em
Là buồn tênh khi người không đến
Là mõi mòn chợt tiễn đêm qua
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Đời lưu vong không cả một ngôi mồ
Vùi đất lạ thịt xương không tan biến
Hồn không đi, sao trở lại quê nhà
Phải chăng đầu tiên đời em biết đắng cay
Phải chăng đầu tiên lệ rơi vắn dài
Thật ra nhiều khi tại anh đừng nên
Dệt nên cay đắng môi mềm