Hồi Ức

Tôi đi thắp nén nhang những ngày đầu năm
Nơi đây là nghĩa trang bao nhiêu người nằm
Nơi ai mỏi bước chân tìm về nương náu
Nhẹ gối đầu ngừng nỗi đau

Tình Đã Dần Phai

Đêm nằm thao thức ánh mắt không ngủ yên
Sợ những cơm mơ chia ly cho ta thêm lẻ loi
Dẫu biết bên nhau thương đau tim yêu sẽ nhạt phai
Nhưng lòng vẫn chờ tình sẽ trở lại

Có Những Giấc Mơ

Người có biết có những giấc mơ
Mà khi thức giấc vẫn không thể quên
Là giấc mơ một ngày anh đến bên
Thì thầm rằng anh chỉ yêu mình em.

Bốn Mùa Yêu Nhau

Có một chiều thu khi lá vàng mới rơi đôi mắt nhung mơ màng
Đôi môi xinh mộng ước quen nhau trong chiều ấy ta yêu nhau ngay từ đấy
Để lòng thương nhớ hò hẹn mình có nhau ánh trăng soi bên lầu
Khi tay trong tay nụ cười thoáng trên môi đẹp tình cho lứa đôi

Đừng Nói Câu Giã Từ

Chiếc lá úa cuối thu nguyện theo gió về ngàn
Không gian mây giăng đón cơn mưa về
Thoáng những bóng cánh chim về tổ ấm vội vàng
Chỉ còn lại mình em đơn bóng

Thanh Xuân

Hạt mưa bay, ngang qua tay thấy bóng dáng ai nhìn quen
Người ngày xưa tôi thương yêu, tôi nhung nhớ đến ngẫn ngơ
Ngày chỉ mong khi tan trường rồi cầm tay dắt lối về
Kỷ niệm đầu ừ thì ra đã quá lâu.