Em hỏi anh, mùa thu sao rơi lá vàng
Để con đường xưaKhông thắm như ban đầu
Em biết tìm đâu, nụ tầm xuân hé trong mưa
Nơi ta đứng chờ, đợi nhau lúc ban trưa
Khi em xa anh sao còn không muốn lấp lánh, ánh trăng dường như tối hơn
Khi em cô đơn trong lòng em sao hoang mang, nhớ anh và bao nghĩ suy
Tình yêu đôi ta, là vì tình yêu đôi ta một tình yêu như mới bắt đầu
Ngày ta quen nhau và rồi ngày ta yêu nhau thật gần mà lại xa xôi.
Ngày qua ta đã có khoảnh khắc bên nhau
Yêu dấu cũng như niềm đau trải qua rất nhiều
Ngày qua anh cũng đã cố giữ cố níu.
Anh níu lấy đôi bàn tay nhỏ xinh của em
Cố níu bóng em dần phai đi theo màn đêm
Nhưng sao chẳng được!
Em đã yêu tôi từ tiền kiếp, khi bầu trời chưa xanh khi ngày đêm là một
Em đã yêu tôi khi bài ca thổn thức một tình yêu em đợi tự bao giờ
Tình yêu đó anh nâng niu từng ngày, lời ca đó thay anh ru tình nồng
Mùa thu ấy cho ta kỷ niệm ngất ngây.
Vẫn còn nguyên trong ba lô chiếc áo trấn thủ
Vẫn còn nguyên trong trang thư nhành hoa ban ép vội
Cho tôi mơ, cho tôi sống những ngày Điện Biên năm xưa
Cho tôi yêu, cho tôi hát những lời Điện Biên hôm nay
Cha tôi thương kể lại, thay những chuyện đêm khuya.
Version 1: Ca sĩ Thúy Liên trình bày
Hai mươi năm tôi trở lại Sài Gòn
Hoài niệm xưa về đầy trong nỗi nhớ
Từng cánh phượng bay, hồng lên màu áo phố
Em còn đây hay ở nơi đâủ
Chuyện tình hai chúng mình tựa như trong cổ tích
Dù phong ba, bão ngập trời, vẫn có nhau chẳng rời
Mình đi trên chuyến tàu được mang tên hạnh phúc
Cùng ngao du suốt cuộc đời, đến cuối đất cùng trời.
Vòng hợp âm:
Tôi nhớ em từng đêm tôi nhớ em
Trong đêm vắng một mình tôi nhớ em
Nổi nhớ cứ dâng trào như thét gào
Màn đêm hung ác, xé tim tôi! nhớ khôn nguôi!