Giờ thì người đã mặc áo hoa bên ai rồi
Vẫn là chiếc áo người đón đưa tôi ngày nao
Áo còn chưa thay mà cố nhân đã thay lòng
Lòng người sông sâu ai lấy thước đo được đâu.
Ngày xưa anh thường nói với em
xin nguyện được yêu chỉ mỗi riêng em
Tình yêu đó tựa như giấc mơ
cho từng đêm em nhung nhớ
Dẫu có lúc mong chờ, dẫu có lúc hững hờ…
Vẫn ước muốn bên nhau cho đến ngàn sau.
Hạnh phúc ấy năm xưa đâu còn nữa! Đâu còn nữa
Hạnh phúc ấy đơn sơ đâu còn nữa Ôi còn đâu!
Ngày hôm ấy hoàng hôn chưa tàn mặt trời đã chiếu qua tim,
Vệt tình cũ chưa vơi nghẹn ngào anh đã vội đến bên em,
Ngày hôm ấy ai đã nặng lòng nghiêng chiều đổ nắng xuống mấy mênh mông,
Để anh ôm cả trời bão giông xếp vào lòng.
Tình như sóng mới xô dạt bờ đã vội ngược gió ra khơi,
Vội vã đến cũng vội vã rời nặng lòng tội lắm em ơi,
Em đã có những ngày nắng đẹp sao còn giữ những đêm mưa,
Giữ lại cho nỗi đau cũ hay tình yêu mới.
Chuyện cớ duyên do trời, còn phận tại chúng ta,
Nói yêu nhau một đời, mà xa nhau mãi ngàn trùng,
Chỉ là không còn bên nhau nữa, mà lại gieo mình mơi tăm tối,
Biết đến khi nào, mới thấy lại ánh mặt trời.
Sống ở đời, ai cũng mang nỗi niềm riêng,
Người số kiếp, số kiếp ốm đau, kẻ lo gạo cơm,
Người thì đang, túng thiếu ngổn ngang,
Kẻ trong giàu sang, khổ tâm vô vàng,
Trong thế gian chung qui nhân sinh giống nhau,
Ai cũng khổ đau.
Ngày anh đến cho nhau nụ cười,
Vòng tay ấy khát khao gọi mời,
Bờ môi ấm đam mê vời vợi,
Tình dâng ngất ngây người yêu dấu ơi,
Anh đã đến cho vui cuộc đời,
Bấy lâu đã khô cằn rồi,
Đừng xa nhé người ơi xin chớ lìa xa.
Chiều nay dáng ai buồn thiu
Dòng sông chẳng đặng câu hò
À ơi bên lở bên bồi
Mà vì ai anh bỏ em rồi.
Khi con tim yêu đương ấm nồng,
Có ai hay ai đang bơ vơ giữa dòng,
Anh ra đi mang theo mối tình,
Biết không em nơi đây vẫn hoài chờ mong.
Chiều buồn không rơi chút nắng,
Bước chân này em lang thang phố vắng,
Biết tìm đâu một vòng tay yêu thương ngày xưa.
Hoa nào tàn phai, hoa nào sầu héo
Tình nào đã trao cho người
Dặm trường cánh chim lạc loài
Suối đưa lưu luyến hồn ai