Em đi về nhặt ánh nắng thuỷ tinh
Chiều hạ trắng than trong lời kinh khổ
Đóa hoa vô thường chìm trong tĩnh lặng
Tình xa đi rồi cát bụi hoá cô đơn.
Ngủ đi em, tròn giấc mộng mơ
Trong mơ em biết ai đợi chờ
Yêu làm chi đêm dài lắm mộng
Lỡ yêu rồi chấp nhận mà thôi
Bên dòng sông Thai ngân tiếng chuông từng hồi
Xứ đạo quê tôi Song Ngọc đẹp như tranh
Đây cánh đồng xanh, đây đồng muối trắng
Đây bến sông chiều thuyền về chở đầy quà biển khơi
Giọt nước mắt em rơi, khi anh nói lời chia tay,
Giọt nước mắt em rơi, khi anh bước chân về với người,
Khi em về trời xanh không mây bay,
Em nghe chiều mùa thu không lá rơi,
Mùa đông đến bên em người ơi.
Giọt nước mắt hôm nay, rơi trên tiếng cười hôm qua,
Giọt nước mắt mai sau, rơi trên những con đường xứ lạ,
Đôi tay nào dìu em trong mưa bay,
Đôi môi nào vừa hôn em đắm say,
Rồi giây phút trái tim anh đổi thay.
Đã bao lần tôi tìm về kỷ niệm năm xưa,
Cuộc tình thơ ấu đầu tiên của tôi,
Em có hay đêm từng đêm tôi vẫn luôn mong chờ,
Mà sao em vẫn cứ ơ hờ.
Đã bao lần em vội vàng lạnh lùng làm ngơ,
Mà nao hay biết lòng tôi tái tê,
Câu nói yêu em thề khi xưa ái ân hôm nào,
Giờ nghe như đắng cay đầu môi.
Chiều buồn lặng nhìn lục bình trôi sông,
Chợt thấy thương sao kiếp người giữa dòng,
Vui buồn thương hận đắm sâu,
Trầm luân trọn kiếp khổ sầu,
Tử sinh nào biết ngày sau.
Đêm tàn lại ngày lặng nhìn mây bay,
Ôi thấy mong manh kiếp người khổ đày,
Sao hoài lọc lừa dối gian,
Thời gian nào biết họ hàng,
Biệt ly lệ khép mi tràn.
Gọi thầm tên anh lần cuối,
Con tim buốt nhói trong đêm sầu,
Còn lại gì khi tình qua mau,
Bao yêu dấu nay cũng theo gió trôi đi mịt mờ.
Đường về cô đơn lạnh giá,
Lang thang phố vắng trong mưa buồn rơi,
Lệ nhoà trên mi sầu em khôn nguôi,
Người tình ơi thôi hết năm tháng bên nhau tuyệt vời.
Ngày nào em đến bên anh,
Tim anh ngẩn ngơ chợt buồn vu vơ,
Em rất vô tư, em quá ngây thơ,
Làm anh thẫn thờ.
Rồi em cất bước ra đi,
Tim anh giá băng, hồn anh chết lặng,
Em đã ra đi, không nói năng chi,
Anh nhớ mãi dáng em thiên thần.
Đừng chê bai, hay cười ai,
Đời là thế đó lúc thân tàn chẳng ai ngó ngàng.
Ngày xưa vinh quang ai cũng ngoan,
“Dạ thưa anh anh” khi xa cơ chẳng còn dạ thưa.
Có những dòng sông không trở về đâu,
Thất thoáng buồm nâu từ nơi sương khói,
Có những chiều vàng, chếnh choáng bè bạn,
Ký ức tuổi thơ, êm đềm mộng mơ.
Có những dòng sông chảy ngược vào tôi,
Thấp thoáng làn hương gợi bao nhung nhớ,
Đếm những chiều vàng, sóng sánh dịu dàng,
Nhớ mối tình thơ, đâu rồi mộng mơ.