Người Yêu Dấu Ơi

Chiều hoàng hôn rơi lá, bao lá cây thu vàng,
Trời mùa đông từng cơn gió tuyết trắng lạnh về,
Ôi tháng năm với những thời gian buồn trôi đi mãi,
Và trên ghế đá kia phai mầu,
Người yêu dấu không thấy đâu.

Người tình đi xa tít mãi nơi chân trời,
Trời thì u tối, mùa đông đang đi tới ngày dài quá dài,
Mưa vẫn rơi mù khơi, mưa tơi bời,
Từng giọt mưa trên mái ngói,
Nghe như lời nguyện cầu của tôi khóc cho tôi.

Vắng Em Trong Đời

Vắng bóng một người sao lòng ta luôn mênh mang nhớ mong,
Lắm lúc vô vọng trách sao tình yêu ta mong manh quá,
Bóng tối đêm dài đôi lần lang thang đêm khuya vắng tanh,
Chén đắng trong lòng xót xa mình tôi thương đau, tình ơi.

Cố giấu nước mắt đừng thương đau tuôn rơi,
Trôi đi bao suy tư đời bao chơi vơi,
Yêu thương hôm nay dành hết cho ngày mai.

Nơi Nào Có Em

Hằng đêm có những phong thư không gửi cho ai,
Chỉ viết cho vơi niềm đau, vì nỗi nhớ trong anh còn sâu,
Đời nhiều lắm mệt nhoài, sao vẫn ngu ngơ yêu một ai,
Dù ngần ấy xa xôi từ khi em buông tay anh không lời biệt ly.

Vạt áo đã muốn tay em một lần níu kéo,
Ướt đẫm cơn mưa chiều nay, mà chẳng thấy đôi tay mềm ấy,
Một niềm nhớ hoang đường, biết đến khi nào tan thành mưa,
Lại tìm kiếm trên con đường xưa, tìm nơi nào anh có em.

Muộn

Năm mười tám khi em còn chưa biết yêu,
Đã theo chồng về làm dâu nơi xứ xa,
Dòng đời trôi mãi, cứ ngỡ thế thôi,
Bỗng một ngày tình yêu tìm đến.

Em nhận ra bao năm mình không biết yêu,
Sống u buồn từng ngày cô đơn héo khô,
Rồi người đã đến em yêu đắm say,
Ôi tình đời vì sao ngang trái.

Mãi Là Người Đến Sau

Vì sao em cứ mãi yêu người,
Nguyện yêu anh, yêu mãi muôn đời,
Em đâu hay tình em đã đến sau.

Ngày hôm nay em muốn quên người,
Mà lòng em cứ nhớ thương hoài,
Anh yêu ơi, em biết đi về đâu.

Mưa Tháng Sáu

Em cứ ngỡ tình yêu sẽ mãi bền lâu,
Nếu chúng mình không cố dối lừa nhau,
Nhưng đâu biết rằng cây sẽ héo,
Khi không còn ai nâng niu và tiêu tưới.

Trong phút chốc thì mây sẽ hóa thành mưa,
Chẳng biết liệu ta kết thúc thật chưa,
Hay vẫn ôm niềm đau ở đó,
Ôm niềm tin mong gom thành cơn gió.

Khói Thuốc Đợi Chờ

Yêu nhau cho đớn đau hằn sâu trong thịt da,
Có những vết thương còn để lại đời ta,
Dày vò theo tháng ngày ôm ấp cuộc tình,
Cuộc tình buồn vì ngày đó người đi.

Ôi bao năm tháng yêu gần bên nhau rồi xa,
Có những lúc anh ngồi một mình đợi em,
Đợi người đi chẳng về quên mất câu thề,
Bỏ lại đây tình ta còn đang dở dang.

Thương Em Gái Quê

Em là con gái nhà quê còn anh là trai thành phố,
Dẫu bước đi chung đường nhưng lòng em nào dám thương,
Sợ rồi tình đó vấn vương bởi em thân phận con gái,
Khi đã lỡ yêu ai rồi làm sao dám nói người ơi.

Vừa gặp em đây anh ngỡ như mình đã quen nhau,
Lâu thật lâu từ muôn kiếp trước,
Từ ánh mắt đến đôi môi hương tóc mây buông dài,
Làm lòng anh đây yêu ngất ngây yêu nồng say.

Đường Về Thanh Hóa

Nghe tiếng hát dân ca sao rộn ràng trong trái tim ta,
Hàng dừa xanh ôm bao bóng nắng,
Ôi hai tiếng quê hương đây Thanh Hoá yêu thương,
Như chiếc nôi xinh núi Đọ kia còn ghi qua bao đời.

Vĩnh Biệt Mùa Hè

Mùa hè bâng khuâng, bâng quơ nỗi nhớ,
Những chiếc lá non vương trên cành cây khô,
Mùa hè bâng khuâng hoài, để tim xốn xang hoài, không
Và lòng ta bỗng như đang chờ bóng ai.

Cuộc tình bâng quơ, đến trong ngày bơ vơ,
Đem bao đớn đau cho tâm hồn ngây thơ,
Mùa hè đi qua rồi, tình yêu cũng qua rồi,
Chỉ còn nước mắt vương trên bờ môi.