Trời còn làm mưa mãi cho nhớ thương dâng đầy vơi,
Cuộc tình mình ngày qua ngỡ tan như bọt mưa,
Nào ngờ đâu ta vẫn mang những vấn vương bâng khuâng ngày tháng,
Hỡi những cánh chim về đâu cho ta nhắn tới ai nỗi niềm.
Lối cũ ta về dường như nhỏ lại,
Trời xanh xanh mãi một màu ấu thơ,
Lối cũ ta về vườn xưa có còn,
Hoàng hôn buông xuống thoảng hương ngọc lan.
Dù gió có trút lá úa xuống vườn chiều,
Bước chân ai đêm lang thang về cô liêu,
Chốn xa xôi kia bao nhiêu kỷ niệm cũ,
Em đã quên hay là vẫn mang theo.
Cô đơn trên sofa, con tim như tan ra,
Dẫn lối em trôi theo một khúc ca buồn,
Giữa căn phòng, ánh đèn chợt tắt,
Che đi giọt buồn sắp rơi.
Cô đơn trên sofa, sao anh yêu cô ta?
Chẳng phải anh yêu em hơn cả anh mà?
Để cho thanh xuân này chợt tắt,
Trên mi giọt nước mắt rơi.
Xin cho em một lần nữa có anh,
Không em ơi vì tình ta đã phai,
Em không tin rằng anh chẳng còn yêu em,
Nhưng bao nhiêu đắng cay làm trái tim anh giá lạnh.
Ngày em rất cần anh thì anh ở đâu?
Triền miên với nỗi cô đơn,
Thời gian đã giúp cho anh biết rằng,
Anh yêu em nhiều hơn thế.
Giật mình trong đêm khuya, giữa giấc mơ êm đềm,
Lại đang thấy dáng em đi cùng anh như lúc xưa,
Giật mình trong đêm khuya khi ánh trăng chưa tàn,
Chợt nhận ra mình đã xa lâu rồi.
Chỉ là cơn mơ thôi, không có em bên cạnh,
Mà vì sao trái tim chưa thể quên, chưa muốn tin,
Giật mình trong đêm khuya không thể tiếp giấc mộng,
Vì xót xa vì nhớ em vô cùng.
Anh bước đi âm thầm,
Trời buồn hoàng hôn tím xa xa mờ,
Nhớ em người đã xa,
Tình yêu ta sao như trò chơi thế gian?
Đâu lối đi thiên đàng,
Để rồi vì sao mãi luôn mơ màng,
Bước theo hình bóng ai,
Dù lời yêu thương nhau khi xưa mình đã trao.
Anh như cánh chim hải âu,
Bay xa bay về đâụ,
Tên anh như chùm hoa nắng,
Sóng cuốn rồi chỉ còn lại mình em và biển khơi.
Anh hãy đi tìm tên anh, em đã viết trên bờ cát,
Và trên tên anh, tình yêu là một cánh chim,
Giữa không gian anh tưởng ra,
Một không gian yên lặng
Nhưng sóng biển vẫn cồn cào xáo động.
Ngày vừa xinh cho những ân cần trôi qua tim đầm ấm,
Cho xôn xao qua giấc mơ dấy lên đôi vần thơ.
Ngực trầm xinh cho tiếng trái tim vang vọng vào đời chói chang,
Cho nắng tắt cho trăng rằm lên cho vừa đôi chân em đến.
Làm sao quên ánh mắt em thơ,
Làm sao quê phút giây giảng bài,
Làm sao quên tiếng nói ê a,
Đã gắn bó với tôi từng ngày.
Được thầy cô dạy dỗ yêu thương,
Ngày mai đây chúng em thành người,
Làm chim ưng bay khắp muôn nơi,
Vẫn nhớ mãi công ơn thầy cô.
Ngày đó em nói em sẽ trọn đời,
Cùng với anh bước đi hết đoạn đường,
Mà chúng ta đã mơ ước thật nhiều,
Những gì đẹp nhất của tình yêu.
Cuộc sống đã khiến em phải vội vàng,
Tạm gác quá khứ với kỷ niệm đẹp,
Để bước theo với ai đó gọi là,
Tuyệt vời nhất đối với em.