Ðường phố hoang vắng lúc đôi ta biệt ly
Bóng em đi phai tàn theo năm tháng
Từ ngày qua lẻ loi trong thu vàng hiu hắt
Mình anh thôi bước khuya trên đường côi.
Người ra đi để sầu úa lên trăng vàng
Để xuân chết trên đời vắng
Lệ chia ly nàng còn thấm đôi vai này
Tạ từ mà nụ hôn nồng đêm cuối vẫn còn tha thiết
Người tình yêu dấu đừng gây đớn đau cho riêng mình
Đừng buồn anh hỡi mình quên nỗi đau xa xưa rồi
Tình mình say đắm mà anh đã trao em bao ân tình
Tình dù xa cách và bao nhớ thương khôn nguôi trong lòng
Hoa nào tàn phai, hoa nào sầu héo
Tình nào đã trao cho người
Dặm trường cánh chim lạc loài
Suối đưa lưu luyến hồn ai
Ta bên nhau nhớ cái thuở ban đầu
Hai đứa gặp giữa trời mưa ngâu
Em về đâu anh cho hoá giang nè
Lên xe anh chở cho đỡ mỏi chân
Em về miền Tây đường quê nghe tiếng ai hò
Sông nước lăn tăn buồn trôi theo ánh trăng non.
Cầu tre chiều quê, cùng anh ngắm hoàng hôn
Buồn hắt buồn hiu, mênh mông ngó đất trời
Em ra đi thật sao, để anh đêm đêm đợi mong
Em ơi, mùa trăng đến, em ở đâu
Xin anh hiểu cho em, tình đã không có ngày mai
Em đang nhìn trăng và em biết em đang gần anh
Lời 1: Phạm Duy (Elvis Phương hát trước 1975)
Chiều tàn dần, mùa thu lá rơi
Người yêu bỗng đến bên tôi dịu êm
Ngập ngừng lời từ ly anh nói ra rồi
Cho tim em bồi hồi cay đắng.
Em đã cất bước quay mặt đi vội vàng
Chuyện hôm qua khiến cho lòng ta ngỡ ngàng
Giữa căn phòng im tiếng người
Ngoài kia gió gào mưa vẫn rơi.