Vì tôi là linh mục không mặc chiếc áo dòng
Nên suốt đời hiu quạnh nên suốt đời lang thang
Vì tôi là linh mục có được một tín đồ
Nhưng không là thánh thần nên tín đồ đi hoang
Hà Nội ơi hướng về thành phố xa xôi
Ánh đèn giăng mắc muôn nơi áo màu tung gió chơi vơi
Hà Nội ơi phố phường giãi ánh trăng mơ
Liễu mềm nhủ gió gây thơ thấu chăng lòng khách bơ vơ.
Em đi rồi, em đi một mùa đông
Em đi rồi, em quên một dòng sông
Em đi rồi, từ đây từng con sóng
Vỗ trong lòng, đời mênh mông mênh mông.
Tôi như người du mộng
Sống cuộc đời bềnh bồng
Ngó quanh đời quạnh hiu
Buồn rơi theo năm tháng
Chết trên lưng tháng ngày.
Ba thương con vì con giống mẹ
Mẹ thương con vì con giống ba
Cả nhà ta cùng thương yêu nhau
Xa là nhớ gần nhau là cười.
Chiều đông tuyết lũng âm u
Bâng khuâng chiều tới tiết thu trời buồn
Ngày đi tàu cũng đi luôn
Ga thôn trơ nỗi băng nguồn héo hon.
Dù biết trái tim yêu đương một lần lạc lối giữa đôi tình nhân
Dù biết lá khô rụng đầy mùa thu sẽ chết khi đông vừa sang
Dù biết tiếng dương cầm buồn âm thầm lặng lẽ hắt hiu đời ta
Dù biết xót xa, dù biết cô đơn, dù biết ngày đã qua
Tôi có người yêu tuổi xanh đôi tám bỏ lại Sài Gòn
Thương nhớ làn môi lần đầu trong đời nếm tình cô đơn
Còn gì buồn hơn em ơi, tình nồng vừa cao hơn núi
Phút giây ta xa nhau rồi thành khói mây.
Gió bay từ muôn phía tới đây ngập hồn anh
Rồi tình lên chơi vơi thuyền anh một lá ra khơi
Về em phong kín mây trời đêm đêm ngồi chờ sáng, mơ ai
Mộng nữa cũng là không ta quen nhau mùa thu
Ta thương nhau mùa đông, ta yêu nhau mùa xuân
Để rồi tàn theo mùa xuân người về lặng lẽ sao đành
Hỡi người chiến sĩ đã để lại
Cái nón sắt bên bờ lau sậy này
Bây giờ anh ở đâu
Bây giờ anh ở đâu?