Qua nửa đời phiêu dạt
Con lại về úp mặt vào sông quê
Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ
Chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn
Từng hạt phù sa tháng ba tháng bảy
Từng vị heo may trên má em hồng.
Vì tôi là linh mục không mặc chiếc áo dòng
Nên suốt đời hiu quạnh nên suốt đời lang thang
Vì tôi là linh mục có được một tín đồ
Nhưng không là thánh thần nên tín đồ đi hoang
Hà Nội ơi hướng về thành phố xa xôi
Ánh đèn giăng mắc muôn nơi áo màu tung gió chơi vơi
Hà Nội ơi phố phường giãi ánh trăng mơ
Liễu mềm nhủ gió gây thơ thấu chăng lòng khách bơ vơ.
Em đi rồi, em đi một mùa đông
Em đi rồi, em quên một dòng sông
Em đi rồi, từ đây từng con sóng
Vỗ trong lòng, đời mênh mông mênh mông.
Tôi như người du mộng
Sống cuộc đời bềnh bồng
Ngó quanh đời quạnh hiu
Buồn rơi theo năm tháng
Chết trên lưng tháng ngày.
Ba thương con vì con giống mẹ
Mẹ thương con vì con giống ba
Cả nhà ta cùng thương yêu nhau
Xa là nhớ gần nhau là cười.
Từ khi chim bay qua trời mộng
Nắng thu xưa bỗng úa võ vàng
Từ khi em bỗng dưng xa lạ
Nhìn nhau thôi mê say hiền dịu
Tôi cúi đầu nghe bão rụng trời xa
Trăng không còn chiếu sáng, khi em bỏ ta đi
Biển không còn dậy sóng, dã tràng nằm ngủ khì
Em bây giờ mắt biếc, trôi dạt về phương nao
Ta bây giờ nuối tiếc những nụ hôn ngọt ngào
Tôi có người yêu tuổi xanh đôi tám bỏ lại Sài Gòn
Thương nhớ làn môi lần đầu trong đời nếm tình cô đơn
Còn gì buồn hơn em ơi, tình nồng vừa cao hơn núi
Phút giây ta xa nhau rồi thành khói mây.
Gió bay từ muôn phía tới đây ngập hồn anh
Rồi tình lên chơi vơi thuyền anh một lá ra khơi
Về em phong kín mây trời đêm đêm ngồi chờ sáng, mơ ai
Mộng nữa cũng là không ta quen nhau mùa thu
Ta thương nhau mùa đông, ta yêu nhau mùa xuân
Để rồi tàn theo mùa xuân người về lặng lẽ sao đành