Cao cung lên khúc nhạc thiên thần Chúa
Hòa trong làn gió nhè nhẹ vấn vương
Ôi linh thiêng lắng nghe thoang thoảng cung đàn
Một đêm khuya vang vẳng trong tuyết sương.
Đường phố trong anh mùa đông
Sao áo em mùa hạ
Áo màu xanh cuộn sóng
Em mang trên ngực biển đầy
Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn trong căn phòng nhỏ
Đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương
Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya
Không gian dạ hương sâu thẳm
Từng tiếng chim đêm khắc khoải vọng về
Tôi yêu em và em yêu tôi trong bao la có khoảng trời riêng
Tôi dãi nắng dầm mưa và em thấy thế mà thương
Điều đó vẫn quanh đây có nghĩa là bình thường thôi
Rồi một mai đôi ta hết yêu
Rồi em buông tay anh bước đi
Và anh đây thật sự không chắc
Anh giữ lí trí không ôm em từ đằng sau.
Sài Gòn chưa xa đã nhớ
Đường vui đôi chân sớm trưa
Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa.
Nghe như mùi hương xưa từ quá khứ đưa về
Lâng lâng hồn bay đi, lùi về xa dĩ vãng
Thấy người xưa trong nắng thấy thu vàng mênh mông
Lá đò qua sông vắng mây ngừng trong mắt trong.
Anh vẫn biết rằng em chia đôi một cuộc tình
Anh vẫn chấp nhận yêu riêng em một bóng hình
Vì con tim anh đôi khi chẳng muốn vâng lời chính anh.
Một chiều vàng ngát ý thơ
Vương nắng thu trên làn má
Dịu dàng người hoa thướt tha
In bóng duyên trên đường tà.
Cầm tay em, anh khẽ nói
Khóc lóc mà làm chi?
Bên nhau một lần cuối
Em về đi, anh đi
Em về đi, anh đi