Bà tôi đưa tôi ra đầu làng
Một mình bà đội cả trời nắng to
Này là gió cuốn mây trôi đưa tôi về làng
Này là bóng nắng liêu xiêu theo tôi đường làng
Làng tôi quanh co quanh co quanh co quanh co.
Trên đồi cao trong gió lao xao vọng lời tình yêu
Giêsu gục ngã treo trên Thập Giá, giang cánh tay ôm tội loài người
Thân tàn vơi, Con Chúa Trời nghe hồn chợt đơn côi
Ôi nhân loại hỡi sao chưa hoài tới mà nỡ quên ân tình biển khơi.
Bao đêm cùng nhau ta cùng theo cơn mộng đã tan
Bao đêm cùng chăn cùng gối êm đềm
Cơn mê rồi tan đâu còn thấy môi hồng say
Ôi ái ân đâu rồi cơn tình ngất buông xuôi
Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đoá hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên.
Đất nước tôi màu thắm bên bờ đại dương
Bắc với Nam, tình nối qua lòng miền Trung
Đất nước tôi từ mái tranh nghèo Bắc Giang
Vượt núi rừng già Trường Sơn
Vào tới ruộng ngọt phương Nam
Nếu anh không về nữa thì em xin chiếc khăn sô
Để long lanh đôi mắt nai tơ và suối tóc em dài đến mơ hồ
Nếu anh không về nữa lỡ anh không về nữa
Hàng cây đêm sẽ biết gục đầu và sao khuya khép mắt sầu
Mây bao la trời đen u tối
Đêm đông trường lữ khách bâng khuâng
Ngóng về phương xa chờ tin nhạn
Nhưng nhạn nào có biết nơi nao mà chờ
Nhạn còn véo von bay cao bay xa tít
Chẳng có hẹn ngày về tìm ai nơi nao
Mất rồi con đường bụi đỏ
Mất rồi những chuyến xe đông
Nắng dần chạy vào đôi hàng lá thẫm
Ngày hôm qua anh gặp em một ánh mắt thật dễ thương
Nụ cười ấy đã cho hồn anh chết lặng
Cứ loay hoay theo đằng sau
Không biết phải nói như thế nào
Nói làm sao để anh quen được em
Khi cây cỏ không còn là màu xanh
Khi mặt trời không còn toả ánh sáng
Và biển xanh không còn con sóng vỗ
Thì em ơi, em có còn yêu anh.