Chợt hè lại đến, rồi hè vội đi
Là mùa hè cuối nhé, một thời vui hồn nhiên
Chậm lại một chút thời gian ơi
Chạm nhẹ bụi phấn còn vương rơi
Chạm nhẹ bàn tay, mai cách xa nhớ thật nhiều.
Giữa sân trường vắng, tiếng đàn lặng lẽ
Ngồi nhìn lá rơi nghe xao lòng
Nhớ những hình bóng thân thương ngày ấy
Mà giờ này cách xa xa mãi.
Lặng để nghe tiếng sóng, sóng xô, xô trong lòng ta
Lặng để nghe tiếng gió, gió cuốn cơn đau ngày sau
Lặng để nghe nước mắt hắt hiu trên đôi bờ mi xanh
Đời sao vắng tanh cho trái tim xanh tàn nhanh.
Thưa mẹ, con là người Việt Nam
Luân lưu từ dòng máu điêu tàn
Thưa mẹ, con là người da vàng
Màu da của kiếp lầm than.
Đừng bỏ con, mẹ ơi
Đừng bỏ con bơ vơ một mình
Đừng bỏ con, mẹ ơi
Hãy cho con được sinh ra đời
Con nào có tội tình chi?
Mà sao không cho con bên mẹ.
Lỡ giấc ngủ không đành từng đêm dài nghe hồn cháy
Vòng tay đam mê rã rời, mưa buồn từng giọt xuống đời
Lệ tím héo hắt hoen môi, men rượu phiền muộn khóc cười
Một kỷ niệm, vài cuộc tình riêng xa xôi
Tình yêu như tiếng nhạc tình yêu như gió ngàn
Tình say như chén rượu ngây ngất khi ta gần nhau
Tình trong em suốt đời tình chân mây cuối trời
Ðừng lạc nhau nhé người anh muốn yêu em trọn đời!
Bốn mươi năm rồi sao vẫn còn nhớ năm nào
Em đi trong nắng nhạt ai về đếm vì sao
Bốn mươi năm rồi sao bóng ngày tháng qua vèo
Mây trôi xa cuối trời lại cứ hỏi vì sao.
Ở lại nhé em để ta đi về nơi ấy
Ở lại nhé em, cho ta quên hết cuộc tình gầy
Đường dài có ai bên ta mỗi chiều mưa xuống
Lòng còn nơi đây, cho ta thầm nhớ những ngày qua.