Ngồi lại nhé, hôm nay trời thưa nắng!
Khách khoan về, bóng xế tàn buổi trưa
Dùng dằng mãi, mây kéo sang vần vũ
“Vũ vô cương tỏa, năng lưu khách” dưới mưa.
Em không là nắng để sưởi ấm lòng anh
Em không là mây để che anh bóng mát
Em không là gió để cuốn mọi ưu phiền
Em không là gì chỉ là tất cả đời anh
Tôi nói với em, tình yêu chỉ là thói quen
Là thói quen thương nhớ thành dòng
Em nói với tôi, tình yêu chỉ là cái tên
Một cái tên em khao khát chiều Đông
Tình yêu của tôi xanh màu lá
Tình yêu của em như đóa hoa
Lung linh trong vườn xuân.
Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ
Xoá nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm.
Nếu là họa sĩ anh sẽ vẽ tranh
Vẽ tặng em bức tranh tên hòa bình
Đưa nét bút đậu trên khung trắng
Anh phác vùng mây trời mênh mang
Đôi cò bay trên giống lúa vàng
Em đến thăm anh một chiều đông
Em đến thăm anh một chiều mưa
Mưa dầm dề, đường trơn ướt tiêu điều
Em đến thăm anh người em gái tà áo hương nồng
Mắt huyền trìu mến sưởi ấm lòng anh
Em đến thăm anh chiều đông giá
Em đến thăm anh trời mưa gió
Đường xa lạnh lùng
Một người trách tôi sao hay hát bài ca ngăn cách mãi,
sao bảo rằng yêu nhau
không đẹp bằng thương đau,
không đẹp bằng những lúc đếm bước đi trong đêm thâu.
Con đường em về ban trưa
Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ
Tuổi em vừa tròn mười bảy
Tóc em vừa chớm ngang vai
Nếu em đừng quay bước đi
Mùa xuân vẫn còn nắng hồng
Và thiên đàng hai chúng mình
Vẫn còn khung trời màu xanh
Bước lang thang qua từng vỉa hè
Biết đêm nay đi về nơi đâu
Người yêu ơi, em đã sang ngang
Tình yêu ơi xin vấn khăn tang
Anh mất em đời như cánh diều băng xa.