Lâu rồi không tết từ xa mẹ
Mai nở mười năm luống võ vàng
Mười năm cúc dại quên xuân lộc
Ôi, Tết mà xa mẹ ngỡ ngàng!
(Điệu Slowrock)
Người thầy thuốc thân thương vẫn đi về làng nhỏ
Trên đường quê trăng tỏ, soi bóng đường anh đi
Không phép lạ diệu kỳ, chỉ với lòng nhân ái
Người lương y không ngại những nẻo đường chông gai
Đêm từng đêm miệt mài trên từng trang sách nhỏ
Bao tháng ngày vất vả, vất vả vì bệnh nhân
Ngồi lại nhé, hôm nay trời thưa nắng!
Khách khoan về, bóng xế tàn buổi trưa
Dùng dằng mãi, mây kéo sang vần vũ
“Vũ vô cương tỏa, năng lưu khách” dưới mưa.
Em không là nắng để sưởi ấm lòng anh
Em không là mây để che anh bóng mát
Em không là gió để cuốn mọi ưu phiền
Em không là gì chỉ là tất cả đời anh
Tôi nói với em, tình yêu chỉ là thói quen
Là thói quen thương nhớ thành dòng
Em nói với tôi, tình yêu chỉ là cái tên
Một cái tên em khao khát chiều Đông
Tình yêu của tôi xanh màu lá
Tình yêu của em như đóa hoa
Lung linh trong vườn xuân.
Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ
Xoá nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm.
Nếu là họa sĩ anh sẽ vẽ tranh
Vẽ tặng em bức tranh tên hòa bình
Đưa nét bút đậu trên khung trắng
Anh phác vùng mây trời mênh mang
Đôi cò bay trên giống lúa vàng
Chiều vàng vương gót mỏi ta dừng chân phiêu du
Lặng nghe sóng gọi ngọt ngào
Hàng dừa nghiêng bóng ru nhau thầm thì lời âu yếm
Dìu nhẹ đôi cánh mềm rã rời
Đàn chim bé nhỏ ngập ngừng
Nhẹ hương gió đưa về khoảng trời cũ.
Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại
Em ra đi mùa thu, sương mờ giăng âm u
Em ra đi mùa thu, mùa thu không còn nữa
Đếm lá úa mùa thu, đỏ sầu ngập tim tôi
Anh đi qua Việt Bắc nhớ hoa hồi biên giới
Anh đi tới miền trung thoáng hương trầm xứ Nghệ
Anh đi vô Đồng tháp có hương sen thơm ngát
Anh vẫn không quên hương quế, hương quế Trà Bồng